Chương 3: Đạo sĩ già

*Vì đang ở thế giới cổ đại nên các nhân vật nguyên bản ở đây sẽ xưng hô là “ta-ngươi”, riêng Lý Trường An là người hiện đại nên sẽ xưng với người là “tôi-…”, xưng với yêu quái là “ta-ngươi” nhé.

Tiếng nói của chủ quán vừa dứt, đám quỷ vây quanh Lý Trường An mỗi lúc lại sát đến gần hơn. Chúng nó hoặc lộ ra gương mặt người chết dữ tợn, hoặc lộ ra vẻ mặt tham lam.

Quỷ bán tròng mắt xiên nhìn đôi mắt hắn, quỷ bán hoa nhìn hai tay hắn, vô số tầm mắt tham lam đặt ở mỗi nơi trên thân thể.

Đám quỷ này muốn đem hắn xả làm tám khúc.

Đàn quỷ vờn quanh, nỗi sợ hãi trong lòng Lý Trường An đã đạt đỉnh điểm, song song với đó là cơn tức giận cuộn trào.

Hắn trừng mắt phẫn nộ, người ta vẫn nói quỷ sợ người ác, đàn quỷ cũng bị dọa tới hơi cứng người lại. Hắn chỉ vào tên quỷ đó há miếng muốn chửi.

“Ông…”

Bỗng nhiên, giữa đám quỷ thò ra một chiếc đèn l*иg trắng.

“Làm phiền tránh ra một chút nào.”

Ngay sau đó một người mặc áo choàng kín mít chui ra.

“Ta trả tiền thay cho cậu ta.”

Nói xong người này móc một xấp tiền giấy trong áo choàng ra, nhét vào tai ông chủ tiệm mì, ngay sau đó túm lấy tay Lý Trường An, thấp giọng quát:

“Đi theo ta.”

Vừa nói vừa giơ đèn l*иg trắng ra phía trước, đám quỷ lập tức dạt sang hai bên tạo thành một con đường.

Người đàn ông mặc áo choàng kéo Lý Trường An chạy như bay, Lý Trường An chỉ cảm thấy cảnh vật hai bên đường biến đổi, đèn l*иg trắng treo hai bên dần dần thưa thớt, quỷ ở ven đường cũng không thấy bóng dáng.

Cuối cùng khi hai người dừng bước lại, chiếc đèn l*иg màu trắng trong tây lập lòe vài cái bùng lên ánh lửa màu cam hồng ấm áp, báo hiệu rằng họ đã trở lại dương gian.

Lý Trường An quay đầu nhìn lại, không còn thấy phố quỷ ồn áo huyên náo kia đâu nữa, thứ nhìn thấy trước mắt chỉ là mấy ngôi nhà tranh vách đất rách nát ở bên một con đường đất hẹp dài, có vài đốm sáng xanh biếc lập lờ giữa không trung.

Phía sau vang lên tiếng sột soạt, người đàn ông kia cởi bỏ chiếc áo choàng, lộ ra hình dáng bên trong, là một đạo sĩ già tóc râu tóc hoa râm.

Lý Trường An muốn mở miệng cảm ơn, ông đạo sĩ lại đột nhiên chửi ầm lên:

“Thằng nhóc nhà người ngại mạng dài quá có phải không? Phố quỷ là chỗ có thể tùy tùy tiện tiện bước vào à? Nếu hôm nay không phải có lão đạo ta thì…”

Vừa nói, ông đạo sĩ vừa cầm cán đèn l*иg chọt mấy cái trên người Lý Trường An:

“Tim gan phổi thận toàn bộ nội tạng của ngươi đã bị đám quỷ kia mang đi làm thịt thái lát, xương cốt cũng biến thành củi nhóm lò rồi có biết không?”

Lý Trường An né trái né phải, chạy lùi vè sau mấy bước, suy nghĩ một chút, lúng túng tạo thủ thế ôm quyền cảm tạ.

“Cảm ơn đạo trưởng đã cứu mạng.”

“Cảm ơn?” Đạo sĩ già hừ vài tiếng, có vẻ như vẫn chưa hết giận: “Lão đạo không thích mấy kẻ đầu óc có lỗ thủng, nếu như người có lòng…”

Nói rồi liếc Lý Trường An đánh giá trên dưới một lượt. Lúc tối Lý Trường An ăn cơm xong rồi mới tắm, trên người chỉ mặc mỗi quần đùi áo cộc.

Đạo sĩ già lắc đầu, nói tiếp: “Nhìn cái bộ dạng nghèo kiết xác của ngươi kìa, vần là thôi vậy!”

Nói xong cũng không ho thêm tiếng nào nữa, tự mình quay bước rời đi, để lại Lý Trường An mê mang đứng tại chỗ.

Hắn nhìn bốn phía xung quanh. Ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời đêm, bóng cây lay động như ma quỷ đang giương nanh múa vuốt.

“Sao ngươi còn chưa đi?” Đạo sĩ già lộn trở lại nói: “Ở đây mời quỷ xơi à?”

Đi? Đi đâu? Lý Trường An cười khổ: “Không có nơi nào để đi cả.”

Đọa sĩ già nghe vậy trừng mắt nhìn Lý Trường An thật lâu.

“Thôi, cứu người cứu cho trót.” Nói rồi vẫy tay ý bảo: “Đi cùng lão đạo đi!”



“Nơi này lúc còn phồn thịnh vốn là một khu chợ, sau gặp phải thiên tai, rồi nạn thổ phỉ nổi lên, lại dẫn đến binh biến, đông qua xuân đến mấy mùa, người sống người chết đến đến đi đi, chỉ còn lại một ít quỷ quái còn lưu luyến nơi này.”

Đạo sĩ già vừa giảng giải vừa dẫn Lý Trường An tiến vào một ngôi nhà đất rách nát ven đường.

Dưới ánh đèn dầu le lói, Lý Trường An phát hiện căn nhà đất này tốt hơn nhiều căn nhà lúc hắn mới đến nơi này, tuy rằng cũng rách nát như thế, mặt tường có vết nứt, cửa sổ lung lay, ngói trên đỉnh đầu cũng thủng lỗ chỗ, nhưng ít ra còn có thể che mưa che nắng.

Ánh mắt Lý Trường An quét đến góc tường bỗng trợn trừng trừng. Ở nơi đó có hai bộ xương một lớn một nhỏ ôm nhau ngồi đó.

“Đừng sợ.” Đạo sĩ già chú ý đến sắc mặt Lý Trường An, cười nói: “Xương khô này cũng không cắn người.”

Nói xong, ông đi đến trước hai bộ xương khô, chắp tay vái.

“Chủ nhà à, chàng trai trẻ này cũng muốn tá túc ở chỗ các vị một đêm, mong các vị thông cảm.”

Nhưng mà ông lại không biết, Lý Trường An kinh ngạc không phải vì hai bộ xương khô mà là vì hai quỷ hồn lơ lửng giữa xương khô và không trung, đó là một người phụ nữ nông thôn quần áo lam lũ, sắc mặt khô vàng, nắm tay một đứa trẻ, sau khi đạo sĩ chắp tay, hai người họ còn cúi người đáp lễ.

Đạo sĩ và Lý Trường An dùng rơm rạ ở trong phòng trải lên hai tấm phản, đạo sĩ ngồi xếp bằng trên đó, nói:

“Bần đạo đạo hiệu Huyền Cơ, tục danh họ Lưu, tên một chữ Cảnh, ngươi gọi ra một tiếng Lưu đạo nhân là được rồi. Tiểu tử ngươi tên họ là gì?”

“Tôi họ Lý tên Trường An.”

“Lý Trường An sao? Rất hay.”

Lưu đạo nhân vuốt ve chòm râu bạc, nghiêm túc nói:

“Hiện giờ thời thế loạn lạc, nếu đã ở cùng một mái hiên, lão đạo ta phải dùng từ của thế tục để nói.”

Lý Trường An nghe vậy thì ngồi thẳng lưng:

“Mời đạo trường nói.”

“Thứ nhất.” Đạo sĩ Lưu vươn một ngón tay nói:

“Lão đạo là một đạo sĩ tha phương, trên thân không có vật dư thừa.”

“Thứ hai.” Ông lấy một thanh kiếm trong bọc ra đặt lên đầu gối: “Thanh kiếm này đã theo lão phu vào nam ra bắc nhiều năm, chém qua đạo tặc cũng không ít hơn trảm yêu trừ ma, nếu như ngươi…”

Đạo sĩ chỉ nói nửa lời, ‘keng’ một tiếng, trường kiếm rời khỏi vỏ ba tấc, lạnh lùng nói:

“Ngươi hiểu không?”

Lý Trường An có hơi buồn cười, đạo sĩ này làm ra vẻ ta đây, trong mắt hắn lại là cẩn thận quá mức trở thành nhát gan.

Làm gì có ai trước khi cầm kiếm uy hϊếp một người tay không tấc sắc còn nhấn mạnh là ông đây chả có cái vẹo gì để cướp đâu cơ chứ?

Nhưng mà dù sao đối phương cũng có ơn cứu mạng, Lý Trường An cũng không thể hiện ra, chỉ gật đầu:

“Tôi không phải là kẻ không biết tốt xấu.”

Sau đó, một đêm an tĩnh.

Ngày tiếp theo, ánh mặt trời chói chang xuyên qua lỗ thủng trên mái ngói chiếu vào đôi mắt Lý Trường An, đánh thức hắn.

Đêm qua lăn lộn một phen khiến hắn kiệt sức, ngủ say như chết, nhưng trải giường rơm nằm dưới đất thật sự không thoải mái gì cho cam, vậy nên hôm nay thức giấc cả người đều đau nhức.

Hắn nhìn khắp gian nhà một lượt. Đạo sĩ già và hai bộ xương khô kia đã không thấy bóng dáng, mà trên đầu giường hắn còn có nửa chiếc màn thầu khô cứng.

Ngoài nhà truyền đến tiếng vang loạt xoạt, Lý Trường An đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Lưu đạo nhân đang cầm một vài dụng cụ làm nông không biết tìm được ở đâu, hự hự đào một cái hố trên mặt đất, mà bên cạnh hố là hai bộ xương khô được bọc cần thận trong áo choàng của ông.

Thấy thế, Lý Trường An buông màn thầu trong tay xuống, tiến đến phụ giúp.

Sau khi chôn cất hai bộ xương, Lưu đạo nhân cũng chỉnh lại quần áo gọn gàng, bắt đầu niệm một khúc kinh siêu độ.

“Thập phương chư Thiên Tôn, số mạng như cát bụi, hóa hình thập phương giới, phổ tế độ thiên nhân, ủy khí tụ công đực, đồng thanh cứu thế người…”

Một đoạn kinh văn niệm xong, hồn phách hai mẹ con hiện lên giữa không trung, lúc này trên người bọn họ mặc quần áo sáng sủa, sắc mặt cũng hồng hào, bái lạy hai người sau đó chậm rãi tan biến.

Lý Trường An quay đầu lại, phát hiện đạo sĩ già đang ngập ngừng nhìn mình.

“Nhóc con, ngươi nhìn thấy quỷ?”

Trường An cũng không có ý định giấu giếm, thẳng thắn gật đầu thừa nhận.

Hai mắt Lưu đạo nhân lập tức sáng bừng, ông đi vòng quanh Lý Trường An vài vòng, cười nói:

“Lý tiểu ca từ đâu đến đây vậy?”

Từ đâu đến đây? Tôi có thể nói tôi là người xuyên đến hay không?”

Lý Trường An không muốn bịa chuyện, chỉ xua xua tay, cười khổ không nói.

“Thế ngươi muốn đi đâu?”

Lưu đạo nhân chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.

Đi đâu? Có lẽ chỉ có nó mới biết thôi! Lý Trường An sờ túi quần, cuốn sách bìa vàng vẫn còn nằm trong đó.

Lý Trường An không biết trả lời thế nào, chỉ hỏi ngược lại:

“Đạo trưởng, ông muốn đi đâu?”

“Ta?” Lưu đạo nhân phủi phủi bùn đất trên người: “Đi Du Lâm.”