Trường Nhạc Phường uy thế cực đại, gã sai vặt ở đây cùng toàn hạng võ giả cao thủ. Tuy rằng tu vi của Trương Đức Trung cũng thuộc hạng Luyện Khí Kỳ tam cấp, nhưng một lúc đấu với bảy tám người sao có thể chống cự lại, trong một khắc bị đánh đến quỷ khóc sói gào, còn giống như bao tải bị ném thẳng ra ngoài.
"Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất nhanh chóng đem một ngàn nguyên tinh cả vốn lẫn lời trả lại đây, nếu không, hừ ....đừng mong tưởng có thể ở lại Yến Kinh này!"
Trương Đức Trung bị đánh đến xanh một khối tím một khối, đôi mắt cũng bị sưng lên, nhưng lại không có can đảm phản kháng, chỉ có thể khập khiểng làu bàu bỏ đi: "Một đám mắt chó xem thường người khác, chờ lão tử học một chút thủ thuật đánh bạc, lúc đó sẽ quay lại nghiền chết các ngươi! Một đám tạp toái, cư nhiên dám đánh lão tử, đợi ta thuê một đám côn đồ đến đánh chết các ngươi, xem đám các ngươi còn dám kiêu ngạo."
Nghĩ đến đây, Trương Đức Trung nhịn không được nhe răng trợn mắt cười rộ lên.
Hắn hiện giờ chính là người giàu có túi tiền rủng rỉnh, một ngàn lượng nguyên tinh tính là cái gì. Về sau hắn có không làm ở Nạp Lan phủ, cũng không lo cái ăn cái mặc.
Đúng vậy! Chi bằng đem theo đống nguyên tinh đó cao chạy xa bay, tiêu dao tự tại, nhưng trước khi rời đi, hắn phải hảo hảo giáo huấn đám cẩu tạp chủng trong sòng bạc một bài học.
Trương Đức Trung một khắc trước còn tức giận bùng bùng, khắc sau lại đắc ý khoái chí. Vội vã chạy đến tiểu viện mà hắn đã bí mật đặt mua, hoàn toàn không phát hiện ra Hạ Tây đã âm thầm đi theo sau hắn suốt chặng đường.
Bởi vì Trương Đức Trung thân thủ kém, lại không có bất kỳ dụng cụ trữ vật nào, cho nên Hạ Tây đoán hắn nhất định sẽ đem nguyên tinh giấu ở nơi bí mật nào đó.
Quả nhiên, vài phút sau, Trương Đức Trung liền khiêng một cái túi lớn lên vai, lén lút đi ra từ cửa sau tiểu viện. Chiếc túi trông thô sơ bình thường, nhưng lại ẩn ẩn tản mát ra linh lực dao động.
Hạ Tây nhướng mày cười, nhảy lên một cái, thả người dừng ở trước mặt Trương Đức Trung.
"Ai?" Trương Đức Trung vốn chột dạ, quát hỏi khi Hạ Tây vừa xuất hiện, thiếu chút nữa sợ tới mức hồn phi phách tán, chiếc túi đựng tinh thạch đều rơi xuống đất. Khó khắn lắm mới đứng vững, liền phát hiện chặn trước mặt hắn cư nhiên là một thiếu niên tuấn mỹ thanh nhã, hơn nữa toàn thân không có một chút linh lực dao động. Đây rõ ràng là một phàm nhân!
Trương Đức Trung lá gan tức khắc phì lên, hung hăng trừng mắt với Hạ Tây nói: "Tiểu tử, ngươi có phải đi nhầm chỗ rồi không? Đứng ở cửa sau hậu viện lão tử là muốn làm gì?"
Hạ Tây đuôi lông mày khẽ cong lên cùng với khoé miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Hàm răng tuyết trắng của nàng ở giữa cánh môi hoa đào như ẩn như hiện, tựa như chiếc lông trêu chọc lòng người, khiến toàn thân ngứa ngáy.
Trương Đức Trung nhịn không được lộ ra biểu tình da^ʍ tà, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, hắc hắc cười nói: "Nhìn dáng vẻ của ngươi chính là tiểu bạch thỏ phóng đáng, như thế nào? Chẳng lẽ là coi trọng lão tử, muốn nịnh bợ ta? Thật đáng tiếc, tuy rằng ngươi lớn lên trông rất tươi ngon động lòng người, nhưng hiện tại lão tử không có khẩu vị, ngươi vẫn là đi tìm người khác đi."
Một tia tàn khốc âm thầm loé lên rồi biến mất, Hạ Tây hơi ngẩng đầu, liếc nhìn mặt mũi bầm dập đáng khinh của tên nam nhân, chậm rãi nói: "Trương Đức Trung, ngươi không nhận ra ta sao?"
Trương Đức Trung đầy mặt da^ʍ uế cười ha hả nói: "Một thiếu niên thuỷ nộn khả nhân như ngươi, ta nếu gặp qua, như thế nào lại không nhận ra?"
Lời còn chưa nói xong, liền thấy Hạ Tây mang theo một tia cười lạnh,vươn tay lên trên mặt, chậm rãi lau qua.
Trong chớp mắt, dung mạo tựa xuân hoa, khuôn mặt tuấn mỹ tựa thu nguyệt, biến thành nhợt nhạt tầm thường.