Chương 36: Thiếu Niên Câu Hồn Đoạt Phách

Ngay cả những kỹ nữ căn bản đang tiếp đãi thanh niên tuấn kiệt, không khỏi dừng giọng nói kiều mị của họ, hai mắt nhìn chằm chằm về phía cửa cách đó không xa.

Nơi đó, một thiếu niên vận bạch phục của nho giả chậm rãi bước vào, lông mày như liễu, hàn mắt tựa tinh, làn da như ngọc sứ, trắng nõn tinh tế, ánh mặt trời rơi trên sóng mũi cao thẳng, không thể nhìn ra nửa phần tì vết.

Thiếu niên dáng người không cao, nhưng thân hình lại mảnh khảnh xinh đẹp, cơ thể trông có chút suy nhược. Khi hắn lạnh lùng liếc qua, để lại cho người khác một cảm giác áp bách, tựa như một loại hàn sương ngạo tuyết.

Nhìn thấy thiếu niên này, họ đều không nhịn được sinh ra cảm giác kinh diễm. Rõ ràng lúc này mặt trời đang trên đỉnh, nhìn hắn lại giống một bông tuyết trắng tinh khiết, kỳ ảo thanh mỹ, minh diễm vô biên.

Một nam tử đứng gần vị thiếu niên nhất nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, lẩm bẩm nói: “Đây là tiểu công tử nhà ai, như thế nào sinh ra lại có thể ....có thể" câu hồn đoạt phách!

Rõ ràng hắn là nam nhân chỉ thích những thiếu nữ yếu đuối kiều mị, nhưng như thế nào lại bị thiếu niên này câu đi hồn phách, hận không thể tiến đến vuốt ve âu yếm.

Thế nhưng, hắn vừa mới tiến tới hai bước, muốn sờ đến đôi gò má trắng nõn mềm mại kia, liền đột nhiên cả người một trận đau nhức, cơ thể bay ngược trong không trung, ngã sõng soài trên mặt đất.

Ánh mắt băng hàn của thiếu niên quét qua mọi người ở đây, mở miệng chậm rãi hỏi: "Nơi này chính là sòng bạc của Trường Nhạc Phường?"

Thiếu niên kinh diễm này chính là Hạ Tây nữ cải nam trang!

Nàng sợ bộ dạng thật sự của Nạp Lan Hạ Tây sẽ bị mọi người nhận ra, lại cảm thấy y phục nữ tử rất vướng víu, cho nên dùng kỹ thuật hoá trang cao siêu của mình dịch dung một phen.

Lúc này trong mắt mọi người, nàng hiện tại trừ bỏ dáng người bên ngoài có chút thon gầy thấp bé, cũng không khác gì thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, ngay cả đại phu có bắt mạch cũng khó để nhìn thấu lớp ngụy trang của nàng.



Chỉ là nàng không nghĩ đến, rõ ràng thân phận nam tử, nhưng dung mạo khuynh thành của Nạp Lan Hạ Tây vẫn thu hút rất nhiều người vây xem. Chẳng qua nếu muốn chiếm tiện nghị của Hạ Tây nàng, phải ước lượng xem bản lĩnh của họ bao nhiêu!

Nhận được lời đáp, Hạ Tây không để ý đến đám người đó, lấy tốc độ nhanh nhất, đi thẳng vào sòng bạc ầm ĩ.

Quả nhiên, Trường Đức Trung đang ở đây, hắn nghiêng người về phía trước, gần như nằm dài trên chiếc bàn đánh bạc, thanh âm khàn khàn hét lên giận dữ.

"Lão tử không tin một ván ta cũng không thể thắng!!" Hắn hung hăng nện những chiếc thẻ bạc lên bàn: "Cược tiểu ra sáu ván đại, ta không tin lần này vẫn là đại, mau khai đi!"

Sắc mặt tên sai vặt lắc xúc xắc đã thay đổi, đáy mắt xẹt qua một tia xảo trá.

Hạ Tây trong lòng vừa động, khóe miệng cong lên ý cười lãnh khốc. ‘Xem ra tên Trương Đức Trung này bị người khác lừa bịp cũng không biết’. Quả nhiên, xúc xắc mở ra, kết quả vẫn là đại.

Trương Đức Trung giận dữ nện một quyền trên bàn, lớn tiếng nói: “Mẹ kiếp! Lão tử hôm nay sao lại xui như vậy, đưa ta thêm một trăm thẻ bạc nữa!"

Gã sai vặt ở sòng bạc biểu tình ghét bỏ, cười lạnh nói: "Trương tổng quản, ngươi thế nhưng đã nợ sòng bạc một ngàn nguyên tinh, nếu lại nợ tiếp, ngươi lấy gì mà trả đây?"

"Tiểu tử ngươi nói cái gì?!" Trương Đức Trung tiến tới túm lấy y phục của gả sai vặt, lạnh lùng quát: "Ngươi biết lão tử ta là ai không? Lão tử hiện tại có rất nhiều nguyên tinh, ngươi không cần mắt chó xem thường người khác... Ai da!"

Lời còn chưa nói xong, hắn đã bị người một chân đá ra ngoài.