Chương 35: Đừng Nói Dối Ta

Trần ma ma trên mặt một mảnh ảm đạm, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Hạ Tây, thân thể mỏng manh, mắt bà hơi hơi phiếm hồng, tự trách mình vô dụng, khiến tiểu thư khó xử như vậy.

"Nhũ mẫu không cần lo lắng, thức ăn cùng tiền bạc tự ta có cách giải quyết, người nói với Trương Tam mang Lý Tứ lại đây cho ta."

Chẳng mấy chốc, khuôn mặt tiều tuỵ gầy gò của Lý Tứ đã được đưa tới trước mặt Hạ Tây.

Hắn vừa thấy Hạ Tây cả người liền phát run, trong mắt đầy hoảng sợ, nhào tới dập đầu với nàng, "Tiểu thư, tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân không nên nghe lời thúc thúc xúi giục làm hại bạn, cầu xin người tha cho tiểu nhân!"

Lý Tứ đã tận mắt nhìn thấy cái chết thê thảm của thúc thúc hắn, những ngày qua lại thấy ánh mắt vô hồn trống rỗng của Trương Tam đối với Hạ Tây nói gì nghe nấy. Hắn lúc này đối với nữ tử trước mặt sợ hãi tới cực điểm.

Hạ Tây chậm rãi đứng dậy, bước tới trước mặt Lý Tứ, trên cao nhìn xuống hắn, "Muốn ta tha cho mạng chó của ngươi, cũng có thể, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nói cho ta, Trương tổng quản bán ta cho Thiết Thao Hội quán rốt cuộc là ai?”

"Đó... Đó là Trương Đức Trung!"Lý Tứ không dám dấu diếm, vội vàng run rẩy trả lời, “Hắn là bà con của nhũ mẫu phu nhân, trong phủ hắn rất được Đại thiếu gia cùng Nhị tiểu thư trọng dụng, nửa năm gần đây, hắn cũng phụ trách đưa vật tư đến biệt viện. Tiểu nhân… tiểu nhân cùng thúc thúc chính là nghe hắn mê hoặc, mới có thể giúp hắn đánh tiểu thư hôn mê, đưa vào trong thành! Nhưng chuyện đem người bán cho Thiết Thao hội quán thực sự không liên quan đến tiểu nhân! Tiểu thư, người tha cho tiểu nhân đi, về sau tiểu nhân cũng không dám nữa!”

Một tia lãnh khốc xẹt qua mắt nàng, nhàn nhạt hỏi: "Nơi nào có thể tìm được Trương Đức Trung?"

Lý Tứ do dự một chút, rũ mi mắt xuống nơm nớp lo sợ nói: "Tiểu nhân cũng không biết, Trương tổng quản một đại nhân vật như vậy, chúng tiểu nhân chỉ là bọn tiểu lâu la làm sao có thể biết được hành tung.....A a a a-!"

Hắn còn chưa nói xong, Hạ Tây đã một chân đạp vào ngực hắn: "Quên nói với ngươi, ta từ trước đến nay tính tình đều không tốt. Nếu ngươi dám nói dối, tuy rằng ta sẽ không gϊếŧ chết, nhưng nhất định sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết!"

"Tiểu nhân nói! Tiểu nhân nói! Tiểu thư tha mạng a!” Thanh âm khàn khàn của Lý Tứ thảm thiết gào rú xin tha: "Tiểu nhân không biết Trương tổng quản sống ở đâu, nhưng…nhưng mỗi ngày hắn đều sẽ đến Trường Nhạc Phường đánh bạc, ngoài chuyện đó tiểu nhân thực sự cái gì cũng không biết! Tiểu thư, người tha cho tiểu nhân đi!"



Trương Đức Trung! Nạp Lan Phi Tuyết! Hạ Tây cười lạnh một tiếng, đột nhiên nhấc tay lên, ngân châm nháy mắt phi thẳng vào đại não của Lý Tứ.

Lý Tứ hét lên, hai mắt mở to trừng mắt nhìn Hạ Tây, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng oán hận: "Ngươi....ngươi nói sẽ tha cho ta ..."

Lời còn chưa dứt, trong mắt mất dần quang mang, trở thành khôi lỗi vô pháp kháng cự.

Hạ Tây cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: "Ta nói sẽ tha cho mạng chó của ngươi, nhưng không có nói để ngươi còn nhận thức sống tiếp."

****

Giữa giờ ngọ, đường phố phồn hoa nhất Yến Kinh, rộn nàng náo nhiệt, đám đông đi tới đi lui cùng tiếng rao la của người bán hàng rong ở hai bên đường.

Náo nhiệt nhất chính tại cửa của Trường Nhạc Phường.

Trường Nhạc Phường đơn giản không chỉ là một sòng bạc, nó cơ hồ chiếm cứ một nửa con phố của nội thành. Trừ bỏ kinh doanh sòng bạc, còn có một nhà hàng, một ca vũ phường, Đa Bảo Các cùng chợ nô ɭệ.

Cho nên, người lui tới Trường Nhạc Phường luôn muôn hình muôn vẻ, trong đó không thiếu những nam tử tao nhã, y phục gọn gàng phong độ, có cả nữ tử mỹ lệ kiều diễm, chọc người động tâm.

Song, tại giờ khắc này, trước đại môn Trường Nhạc Phường, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng tập trung vào một người.