Hạ Tây ngẩn ra, nhanh chóng mở ra một cái hộp ngọc khác, bên trong quả nhiên cũng là một gốc cây linh thực, chỉ là bộ dạng càng cổ quái hơn.
"Đây là Nghê Thường Thảo, tổng cộng có mười ba phiến lá dạng ống tròn, cứ mỗi trăm năm sẽ mở ra một phiến. Lá mới mở sẽ phát ra một loại hương thơm mạnh mẽ, thu hút yêu thú cấp tám trở xuống, giúp giục sinh yêu thú sinh sôi nẩy nở hiệu quả. Đản Đản cũng thực thích ăn cái này, nhưng nó hiện tại cũng quá nhỏ, một chút mùi hương còn không có."
Tiểu gia hoả này thật đúng là cứ ba câu nói không rời chuyện ăn!
Hạ Tây bị bản tính tham ăn của Đản Đản chọc cười, nhịn không được chọc chọc vỏ trứng, trêu chọc nói: “Không ngờ Đản Đản nhà ta còn có bản lĩnh lớn như vậy, hi hữu linh thực nào cũng đều nhận thức, còn phân tích rất rõ ràng."
"Đó là đương nhiên!" Đản Đản tràn đầy tự hào nói, "Mẫu thân, Đản Đản rất hữu dụng, tất cả linh thực trên thiên hạ này, Đản Đản đều nhận thức được, về sau nhất định có thể giúp được mẫu thân."
Hạ Tây chọn im lặng không tỏ ý kiến, trong lòng kỳ thật cũng không tin tưởng một quả trứng chưa bao giờ ra khỏi không gian này có thể nhận thức mọi loại linh thực. Có lẽ ở cùng với Tu Di lão nhân một thời gian dài, nghe hắn luyên thuyên về vạn vật ngoại giới, cho nên hiểu biết của nó cũng tương đối uyên bác.
Bất quá, nàng vẫn tiếp tục vuốt ve Đản Đản, hảo hảo khích lệ một phen, thẳng đến kim quang toả ra xoắn vẹo loạn xạ, tiếng cười khanh khách ngây thơ vui sướиɠ.
"Đản Đản, ngươi ở trong không gian có thể nhìn đến những thứ bên ngoài không?"
"Hiện tại còn không thể!" Đản Đản chán nản đáp lời, "Bất quá chờ sau này ta ra ngoài, là có thể! Cho nên, mẫu thân, người phải sớm một chút đưa ta ra ngoài, Đản Đản muốn mỗi thời mỗi khắc đều ở cùng với mẫu thân."
Hạ Tây nhớ tới đống pháp bảo nguyên tinh vừa rồi bị nó nuốt chửng, lại nghĩ tới Đản Đản vừa mới nói ‘Căn bản ăn không đủ no’, nàng liền đau đầu.
Phải tiêu rất nhiều linh khí tiểu gia hoả này mới có thể ra ngoài được! Chính là, hiện tại nàng đích thị là một kẻ nghèo hèn, pháp bảo kỳ diệu nào mới có thể giúp nó đi ra?
Nàng vẫn còn một chặng đường dài nuôi dưỡng tiểu gia hoả này!
****
Vì làm chính mình có thể thích ứng với thân thể mới, Hạ Tây ở lại một biệt viện trong không gian, tu dưỡng hai ngày.
Được hấp thụ linh tuyền, vết thương trên người nàng liền nhanh chóng lành lại, chỉ là những vết thương này đã lưu lại trong nhiều năm, hình thành những vết sẹo trong thời gian ngắn vô pháp tiêu trừ, vén tay áo lên vẫn có thể nhìn thấy những vết sẹo tứ tung ngang dọc đáng sợ.
Sáng sớm ngày thứ ba, Trần ma ma mang bữa sáng tới với khuôn mặt lo lắng sốt ruột, Hạ Tây liên tiếp nhiều lần truy vấn, mới ấp úng nói, "Lương thực trong biệt viện rất mau đã thấy đáy, nguyên tinh của chúng ta trước đây đều bị bọn người Lý quản gia mang đi nịnh bợ quản sự Nạp Lan phủ, hiện giờ thậm chí một khối nhất giai nguyên tinh đều tìm không ra. Nếu thực sự không nghĩ cách, chúng ta liền đều phải chết đói."
Võ giả trong biệt viện hoặc bị nàng gϊếŧ hoặc bị khống chế, nhưng trừ bỏ đám võ giả đó, biệt viện còn có linh tinh mấy cái thô sử tạp dịch cùng nha hoàn.
Bọn họ địa vị thấp hèn, không giống bọn người Lý quản gia có thể bắt nạt Nạp Lan Hạ Tây, nhưng nếu thiếu thức ăn, một ngày nào đó họ cũng sẽ nổi loạn.
Trần ma ma thấy Hạ Tây cau mày, vội vàng trấn an nàng nói, "Tiểu thư, người không cần lo lắng, ta hôm nay liền đi Nạp Lan phủ tìm lão gia cùng phu nhân. Dù như thế nào, người cũng là tiểu thư Nạp Lan gia, nữ nhi thân sinh của lão gia, ngài ấy nhất định sẽ không nhìn người chết đói."
"Không cần" Hạ Tây cười lạnh, "Nếu hắn thật xem Nạp Lan Hạ Tây là nữ nhi, liền sẽ không vô tâm ném ta ở chỗ này nhiều năm như vậy, nữ nhi thậm chí bị đem bán cho Thiết Thao quán cũng không biết, loại người này tính là phụ thân sao."