Hạ Tây nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai gầy của Trần ma ma, thanh âm hiếm thấy mang theo một tia dịu dàng: "Nhũ mẫu đừng sợ, ta tự nhiên có biện pháp thu thập bọn họ."
Nói xong, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, hướng về phía đám hạ nhân đang tụ tập một bên: "Các ngươi chớ quên, vô luận thế nào ta vẫn là chủ tử. Các ngươi dám dĩ hạ phạm thượng, không sợ bị Nạp Lan phủ trừng phạt sao?"
“Ha ha ha ha ……”Đám hạ nhân trong phòng đều ngửa đầu cười to, trên mặt đều là vẻ giễu cợt cùng hả hê: “Nạp Lan phủ? Ha ha, ta khuyên ngươi đừng mơ mộng hão huyền, ai mà không biết ngươi là nỗi nhục của Nạp Lan phủ? Ngươi tồn tại chỉ khiến Nạp Lan phủ mất mặt mà thôi. Nói không chừng ngươi chết, các chủ tử mới thực sự thấy vui vẻ!"
Một người khác phụ hoạ nói: "Không sai! Lão gia cùng các chủ tử khác trong Nạp Lan gia đều có thiên phú tuyệt đỉnh, ai trong số họ không phải là tài nữ tài tuấn nổi danh khắp Yến Kinh. Vậy mà vẫn lọt ra ngươi, cái phế vật này, ném hết mặt mũi của Nạp Lan phủ. Cũng không biết ngươi có thực sự là nữ nhi thân sinh của Lão gia hay không."
"Nói không chừng chỉ là một dã loại! Ai không biết nương nàng ta nổi tiếng là diện mạo hồ ly tinh, cũng không biết bên ngoài có bao nhiêu nam nhân bị nàng ta mê hoặc!"
Cả căn phòng tràn ngập tiếng cười náo nhiệt. Trần ma ma tức giận cả người phát run, cơ hồ muốn lao vào, lôi cái lưỡi độc địa của đám điêu nô này ra.
Hạ Tây lại không hề tức giận, giữ chặt Trần ma ma, nhàn nhạt quét mắt qua đám người: "Ồ, cho nên nói đem ta lặng lẽ bán đi, cũng là chủ ý của Nạp Lan phủ?"
Trong sâu thẳm ký ức của Nạp Lan Hạ Tây, ẩn chứa một khao khát mãnh liệt. Khao khát được Nạp Lan phủ công nhận cùng với niềm ngưỡng mộ của một hài tử đối với Nạp Lan Chính Trạch. Cho dù trong thời thơ ấu, nàng thường xuyên bị Nạp Lan Phi Tuyết bắt nạt, cũng không chút oán hận, ngược lại còn xem nàng như thân tỷ tỷ. Một tiểu cô nương thiện lương yếu đuối, ngay cả khi Nạp Lan phủ vứt bỏ nàng, nàng vẫn có thể tha thứ.
Trương Tam hừ lạnh một tiếng, đầy vẻ khinh bỉ nói: "Đó là đương nhiên. Nếu bọn ta nhận được lệnh trực tiếp gϊếŧ chết ngươi, cũng không vấn đề gì. Căn bản là bọn ta thiện tâm, cho ngươi một con đường sống. Huống chi thứ phế vật vô dụng như ngươi, bị bán làm nô ɭệ đã là phúc phận lắm rồi!"
Đám hạ nhân ở đây không rõ về sự tình Hạ Tây bị bán đi như Trương quản gia cùng Tiểu Tứ, chỉ biết rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với nàng, nhưng không thèm quan tâm. Mỗi người bọn họ đều đối với Nạp Lan Hạ Tây căm thù đến tận xương tuỷ. Tất cả đều mong nàng sớm một chút biến mất, để họ có thể rời khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này, trở về Nạp Lan phủ.
Nạp Lan Hạ Tây đang cản trở họ quay trở lại, nhưng dù sao Nạp Lan Hạ Tây vẫn là Tam tiểu thư của Nạp Lan phủ, họ cũng không dám mù quáng hành động thiếu suy nghĩ. Hiện tại có người trong Nạp Lan phủ muốn nàng chết, bọn họ dĩ nhiên rất sẵn lòng làm chuyện đó.
Trương Tam rút ra một thanh đoản đao từ sau lưng, thận trọng đến gần Hạ Tây: "Nếu ngươi đã không cảm kích lòng tốt mà bọn ta đã cho ngươi, tự mình đưa tới cửa tìm cái chết, vậy đừng trách bọn ta độc ác."
"Các huynh đệ, lên!"
Vừa dứt lời, năm hạ nhân còn lại trong phòng cùng hắn đồng thời ra tay. Trương Tam vung đoản đao hàn quang lập loè, những tên khác tụ linh lực trong bàn tay, hướng Hạ Tây đánh tới.
Hạ Tây cười lạnh một tiếng, đẩy nhẹ Trần ma ma đang la hét bên cạnh ra xa mình, thân hình khẽ lắc. Trường tiên trong tay bật ra, quất mạnh về phía sáu người.
"A a a….!" Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp phòng: "Tay của ta! Tay của ta!!"
Chỉ trong nháy mắt, xương cổ tay của ba người đều bị đập nát. Cả bàn tay đốm tím đốm xanh, vô lực buông thỏng xuống dưới.