Chương 17: Ai Thu Thập Ai

"Làm ơn tha cho ta! Tha cho ta!!"

Hạ Tây hàng lông mày hơi nhíu lại, đột nhiên rút trường tiên ra, lật nhẹ cổ tay. Trường tiên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp trong không trung, không nặng không nhẹ quật lên người gã sai vặt đó. Tiểu Tứ toàn thân một trận co rút, đến hét còn chưa kịp hét, liền ngất lịm đi. Từ miệng tên điêu nô này, vẫn thu được không ít thông tin hữu ích, nên tạm thời, tính mạng của hắn sẽ được lưu lại. Khóe miệng Hạ Tây nhếch lên một nụ cười quỷ quyệt.

Trần ma ma ướt đẫm máu, ngã trên mặt đất, người đầy thương tích, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên được, nhìn về hướng phát ra tiếng động. Đôi mắt lờ mờ của bà phản chiếu thân ảnh quen thuộc của Hạ Tây, trong nháy mắt, nước mắt tuôn rơi trên má: "Tiểu thư, thực sự là tiểu thư! Ta liền biết người sẽ không chết, ta biết...phu nhân sẽ phù hộ cho người!"

Hạ Tây nhìn Trần ma ma vẫn nằm gục trên mặt đất. Khuôn mặt đẫm máu cùng nước mắt, trong mắt nàng chợt lóe lên tia phức tạp rồi biến mất. Nàng có thể nghe được ra cách mà Trần ma ma nói chuyện với Nạp Lan Hạ Tây, đầy thâm hậu tình nghĩa cùng yêu quý, thực sự là một hạ nhân trung thành. Bà cam nguyện chết để trả thù cho tiểu thư của mình, không một chút tư lợi tính kế.

Trong ký ức bi thảm của Nạp Lan Hạ Tây, Trần ma ma từ nhỏ luôn chiếu cố nàng. Bà thà mệt chết, đói chết cũng không để nàng phải chịu bất bình uỷ khuất. Nếu không có bà, Nạp Lan Hạ Tây căn bản không thể sống đến tận bây giờ. Loại tình cảm này khiến nàng cảm thấy xa lạ, cũng cảm thấy ghen tị. Người thề sống chết bảo vệ che chở cho nàng, thế giới trước đây cũng từng có một người như vậy, nhưng….

Hạ Tây thở gắt, cúi người đỡ Trần ma ma dậy. Khẽ nâng đầu bà lên, ấn nhẹ vào một số huyệt đạo trên người bà. Trần ma ma cảm thấy l*иg ngực đau nhói, như bị xé rách ra, cảm giác căng tràn trong bụng khiến bà khó thở. Đột nhiên cảm thấy đau đớn ấy gần như tan biến! Ngay cả bàn tay ban đầu chảy máu không ngừng cũng dần dần nhỏ giọt rồi ngừng hẳn.

Trần ma ma kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Hạ Tây đang đứng trước mặt bà, đầy vẻ lãnh ngạo. Bà lập tức chết lặng, tiểu thư đứng trước mắt, thậm chí cả vẻ ngoài, dường như hoàn toàn bất đồng.



Hạ Tây không giải thích với bà, chỉ cười nhạt, "Nhũ mẫu, người hãy trở về phòng trước. Đợi ta giải quyết xong bọn họ, sẽ giúp người chữa thương."

Giải…giải quyết bọn họ? Trần ma ma mở to hai mắt, kêu lên: "Tiểu….tiểu thư, một vài trong số họ đang ở tu vi Luyện Khí kỳ, người... sao người có thể là đối thủ của bọn họ?"

Trần ma ma kinh hãi kêu lên, tức khắc khiến đám người hồi phục tinh thần.

Trương Tam, cũng nằm trong đám hạ nhân, có tu vi cao nhất ở đây. Năm ngoái vừa mới đạt tới đỉnh của tầng thứ hai Luyện Khí kỳ. Hắn linh tụ hai mắt thấy rõ, Hạ Tây vẫn chỉ là một phế vật không có linh lực cùng tu vi. Nhận thức được điều này, khϊếp sợ ban đầu chuyển thành cơn phẫn nộ. Bọn họ đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ, cư nhiên lại bị một phàm nhân vô pháp tu luyện doạ đến rơi hết ruột gan, nói ra quả thực đáng xấu hổ đến chết. Lý quản gia nhất định là bị đánh lén, không kịp phòng thủ nên mới bị gϊếŧ chết.

Trương Tam hung hăng trừng mắt với nàng: "Hôm nay Tam tiểu thư khẩu khí thật lớn, chúng ta còn chưa biết ai thu thập ai đâu. Để bọn ta dạy cho ngươi biết cái gì gọi là tự lượng sức mình!"

Trần ma ma hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch. Không chút nghĩ ngợi liền chắn trước mặt Hạ Tây, ngăn cản tầm nhìn của họ: "Tiểu thư, người mau chạy đi! Nhũ mẫu sẽ ngăn bọn họ lại, người lập tức hồi Nạp Lan phủ, hướng Lão gia cầu cứu!"

Hạ Tây sững sờ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng kiên định của Trần ma ma. Mặc dù bà đang run lên bần bật, nhưng vẫn không hề lùi bước. Vốn dĩ trái tim đã lãnh khốc vô tình, giờ lại có một dòng nước ấm áp đang tuôn trào. Kiếp này thế nhưng vẫn có người không màng tính mạng bảo hộ nàng.