Chương 16: Người Hay Quỷ?

Cơn đau trong tưởng tượng không hề ập đến, Trần ma ma mờ mịt mở mắt ra, nhìn thấy bàn tay của Lý quản gia dừng lại giữa không trung. Cổ tay hắn bị một sợi dây mỏng buộc chặt, không…không phải là một sợi dây thừng, có thể nói là một cái trường tiên, hay chính xác hơn là một bạch trường tiên với một đầu mũi tên sắc ở cuối.

Lý quản gia tức giận quay đầu lại: "Chết tiệt, người nào không có mắt dám động thủ với lão tử?!" Vừa định giải phóng linh lực toàn thân bẻ gãy trường tiên, đột nhiên cảm thấy đầu óc một trận đau đớn tê dại, như bị xé ra thành từng mảnh. Cả người bất ngờ bay lên không trung.

"A a a….!" Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp sân viện. Một đám hạ nhân trong phòng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, đứng bất động tại chỗ. Ngơ ngác nhìn Lý Quản gia thường ngày cường đại, giờ giống như bao tải bị ném lên không trung, quật mạnh xuống đất.

“Rắc…rắc…” Từng tiếng thanh âm làm người sởn tóc gáy phát ra từ cơ thể Lý quản gia. Đó là…đó là âm thanh của từng khúc xương cốt đang nứt ra! Đôi mắt Lý quản gia trở nên trắng dã. Huyết dịch từ khoé miệng chảy ra, trong nháy mắt, tắt thở mà chết!

Sắc mặt đám hạ nhân đều tái đi. Hoảng sợ nhìn về phía cửa. Trong bóng tối mập mờ, thân ảnh nhỏ nhắn của một thiếu nữ chậm rãi bước vào phòng.

"A…..!!" Tiểu Tứ, gã sai vặt luôn theo sát bên cạnh Lý Quản gia, hét lớn: "Làm sao có thể? Ngươi…sao ngươi có thể trở về? Sao ngươi vẫn có thể trở về?"

Những hạ nhân khác, mặc dù không quá hoảng sợ như hắn, nhưng vẫn đầy vẻ nghi hoặc cùng sợ hãi. Người trước mắt họ có làn da trắng bệch, vóc người nhỏ nhắn, rõ ràng chính là Chủ nhân của biệt viện này – Nạp Lan Hạ Tây. Nhưng, thực sự là Nạp Lan Hạ Tây sao?

Trong ấn tượng của họ, phế vật Tam tiểu thư luôn hèn nhát, nhu nhược. Sao nàng có thể biểu lộ ra một khí tức lãnh khốc như vậy? Càng đáng sợ hơn chính là, chỉ với một chiêu nàng đã dễ dàng hạ gục Lý quản gia, xương cốt đứt đoạn, bi thảm chết ngay tại chỗ.



Không sai, sau khi phá hủy toàn bộ biệt phủ Chu gia, Hạ Tây dựa vào trí nhớ của nguyên chủ trở lại biệt viện. Nàng tưởng rằng đã hiểu rõ tình cảnh khốn khổ của Nạp Lan Hạ Tây. Song, thẳng đến khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, nàng mới biết cuộc sống của Nạp Lan Hạ Tây trước đây thê thảm như thế nào. Nàng, cùng với người duy nhất luôn quan tâm nàng, Trần ma ma, đến cẩu còn không bằng.

Tiểu thư bị đuổi đến phòng chứa củi, lũ hạ nô lại quang minh chính đại chiếm cứ Chính phòng. Nạp Lan phủ thường xuyên gửi thức ăn đến, đều bị lũ hạ nô phân phát, chỉ còn lại cơm thừa canh cặn cho Nạp Lan Hạ Tây cùng Trần ma ma, gần như ăn không đủ no. Càng không thể chấp nhận chính là, tiểu thư mất tích, lũ hạ nô chẳng những không hề lo lắng mà còn muốn gϊếŧ chết Trần ma ma, người thân cận với nàng.

Mặc dù đồng cảm với cảnh ngộ của Nạp Lan Hạ Tây, cũng biết người không có thiên phú tu luyện muốn tồn tại ở thế giới này không dễ. Nhưng Hạ Tây vẫn không khỏi thầm thở dài, làm một tiểu thư xuất thân từ một đại gia tộc, những ngày tháng trước đây của Nạp Lan Hạ Tây thực sự đến cẩu còn không bằng.

Bước từng bước một, Hạ Tây chậm rãi đi vào Chính phòng. Cứ mỗi bước nàng đi, đám hạ nhân lại run rẩy sợ hãi lùi một bước. Tiểu Tứ, tâm phúc của Lý quản gia, sợ đến mức toàn thân run lên.

"Ngươi…ngươi là người nào?" Hoảng loạn lùi lại khiến hắn lảo đảo ngã xuống đất, nhưng vẫn gắng sức bò về phía sau.

“Ngươi…ngươi là ma đúng không, ngươi là quỷ hồn của Tam tiểu thư đến báo thù đúng không?”

"Không! Không! Đừng trách ta, chuyện đó không phải do ta làm! Ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của Trương quản gia, ngươi muốn tìm liền đi tìm Nhị tiểu thư cùng Trương quản gia! Chuyện này không liên can đến ta!"