Chương 4: Nghi lễ cầu an.

Làng Trúc buổi tối hôm nhịp điệu, huyên náo nhiệt liệt nửa đêm. Người, nhà cái chung tay chuẩn bị các đồ vật cần thiết cho buổi lễ cầu an, mong muốn sẽ có một dịch vụ thuận lợi. Thanh niên tráng gỗ chuyển, dựng đàn, đuốc cháy sáng cả một khoảng trời. Phụ nữ gói bánh, hoàn thành những tấm vải đủ màu, sắp xếp các loại hoa quả, đồ ăn, thức uống phục vụ cho ngày mai. Trưởng làng cũng không bật chậm khi phải bao quát toàn bộ quá trình làm việc của mọi người.

Tất cả lão Lang cũng có mặt, chứng kiến

cảnh mọi người nhịp độ, nét mặt vui tươi, lão luyện Lang chắc chắn là một buổi lễ cùng quan trọng. Lão Lang nhìn thấy bước lại gần rồi trưởng cười nói:

- Lão đến rồi đấy à…? Lão thấy, tôi chuẩn bị như thế này chứ ..? Trang Y Điêng chỉ đạo các thanh niên ghép các tấm gỗ lại với nhau là đàn tế mà ngày mai sẽ ngồi ở đó để làm lễ. Đàn được dựng với 3 tầng, tượng trưng cho Thiên - Nhân - Địa. Hoa đằng đằng kia, những người phụ nữ trong làng đang chuẩn bị những món ăn ngon nhất, tươi nhất, những loài hoa đẹp nhất để ngày mai nâng lên đàn tế thần. Chúng tôi dành tất cả những điều tốt đẹp nhất mà chúng tôi có để yêu cầu thần linh sẽ tiếp tục bảo vệ ngôi làng, cầu cho gió hòa, mùa tươi tốt, gia thất, gia cầm khỏe, không bệnh dịch … .Và quan trọng nhất là yêu cầu cho tất cả mọi người trong Làng Trúc luôn được yên tĩnh, vui vẻ.

Lão Lang gật đầu trả lời:

- Nhìn mọi người hăng say làm việc, ai nấy cũng đều nói cười vui vẻ… ..Tôi cũng suy nghĩ chắc chắn mọi người mong chờ lễ cầu an này lắm. Thật may mắn khi ngày mai tôi cũng được tham gia vào buổi lễ.

Trưởng làng tiếp tục:

- Đúng rồi nhỉ, tôi quên béng đi mất… ... Đây cũng là lần đầu tiên lão tham gia buổi lễ mà. Khà khà khà, lão nói đúng, lễ cầu an được tổ chức vào mỗi cuối năm. Là nghi lễ được toàn bộ người dân Làng Trúc chờ đợi. Khi nhắc đến lễ cầu an, chúng tôi đều biết rằng cũ sắp qua đi, chuẩn bị cho một năm mới, cho một vụ gieo trồng mới. Đây là làng đã tồn tại qua hàng trăm năm, với những gì được chép lại, tổ chức lễ cầu an chính là một nét đặc trưng của Làng Trúc. Cho đến nay, trải qua biết bao thế hệ, chúng tôi vẫn giữ được phong tục mà người xưa để lại. Chỉ có điều kiện….

Thấy trưởng làng nói dừng lại, nét mặt buồn, lão Lang hỏi:

- Trưởng làng sao vậy, có vấn đề gì trong chuẩn bị sao…? Trưởng làng nói, nếu giúp được tôi sẽ giúp.

Trưởng làng cười, tuy nhiên nụ cười của ông thoáng buồn, ông trả lời:

- À không, về chuẩn công việc, chúng tôi đang làm rất tốt. Cái mà tôi thở dài chính là, theo như những gì tôi được nghe kể lại, ngày xưa, khi tổ chức nghi lễ, người đứng ra làm chủ lễ, nhận trách nhiệm liên kết với các vị thần không phải là thầy mo any which is the leader is the big class. Bởi từ xa xưa, dân làng đều cho mọi người hiểu rõ nhất từng sự việc trong làng không ai khác ngoài làng trưởng. Và họ tin rằng, làng trưởng đại diện cho toàn dân gửi lời yêu cầu đến các vị thần là điều tốt nhất.

Lão Lang nói:

- Cũng không thể nói như vậy, cho dù trưởng làng có người hiểu biết về làng nhưng theo tôi nghĩ, muốn làm chủ lễ, ít cũng phải có những kiến

thức về tâm linh, có thể giao tiếp được với thành thần. This is where must be ai are also doing. Không biết nên nhờ đến các thầy bùa, thầy mo cũng là việc dễ hiểu và thông cảm.

Header Trever:

- Lão không biết, từ xa xưa, người thôi giữ chức vụ trưởng làng của Làng Trúc đều là những người cực kỳ thông minh, mỗi đời trưởng làng đều có một đặc điểm riêng, chưa từng có trong họ. về y thuật. Do đó tôi mới thấy mình kém, bởi vậy tôi với dân làng muốn chuẩn bị tất cả mọi thứ thật chu toàn, các phần tạ lỗi với bậc tiền nhân.

Lão Lang tròn mắt tự nhiên:

- Sự thật là những người từng giữ chức vụ trưởng làng thời xưa thật hay như vậy thật sao….?

Trưởng làng cười gật đầu:

- Nhắc lại, chắc chắn không sai được. Hơn nữa trong quá khứ, Làng Trúc cũng phải rất vất vả để chống lại sự dòm ngó của người Trung Quốc bên kia biên giới. Có một thời gian dài, ngôi làng này được tấn công bởi thổ phỉ nhóm đến từ Vân Nam. Họ cho rằng ở đâu đó trong làng ẩn chứa kho báu, vàng bạc. Thông tin được tung ra từ các thầy bùa ở Trung Quốc. Cướp bóc, thổ phỉ không rõ đầu đuôi, thực hư ra sao nhưng vẫn đánh liều vào làng cướp bóc, đào bới. Nhưng cuối cùng, dưới sự lãnh đạo như đồng lòng của người dân Làng Trúc, kể từ đó về sau, đám thổ phỉ Trung Quốc không còn bén mảng tới đây nữa. Truyền tai nhau dân làng, làng trưởng lúc đó đã sử dụng bùa pháp bảo vệ mọi người. Chống lại các thầy bùa tàu, dù cho họ hồi cả âm binh phá.

Lão Lang gật gù:

- Ra là vậy, vô trách nhiệm cho đến bây giờ, người dân Làng Trúc vẫn không chấp nhận để người Trung Quốc đặt chân vào làng.

Trưởng làng nói:

- Đó cũng là một lý do, còn lại nguyên nhân sâu xa thì đến đời chúng ta, tôi cũng mơ hồ lắm. Chỉ biết, cổ nhân để lại di ngôn thì hậu thế mà làm theo. Đó cũng là lý do tạo ra ngay sau khi đưa về lão làng, tôi cùng với dân làng trở lại có phản ứng như vậy. By when he we I’m not know the rest già is ai, have must be Trung Quốc hay không…?

Lão Lang hỏi:

- Nếu lỡ như tôi là người Trung Quốc thì sao…?

Trưởng làng cười lớn:

- Ha ha ha, theo cách ăn mòn thì lão không phải người bên Vân Nam, tiếp tục sau khi lão tỉnh lại nói được tiếng Việt, thậm chí là nói cả tiếng của người đồng bào. Có người Trung Quốc nào nói tiếng Việt mà như người Việt cả đâu. Ngoài ra, lão là ân nhân mạng con trai tôi, 6 tháng qua thuốc, chữa bệnh cho dân trong làng. Không phải tự nhiên mà tôi cùng với dân làng yêu quý như vậy. Meta cả lão là người Trung Quốc thì lão vẫn là người tốt. Thực hiện đối với Dân Làng Trúc mà nói, chúng tôi không hề ghét bỏ người Trung Quốc, chúng tôi vẫn tiếp tục giao dịch, trao đổi sản phẩm, thịt thú rừng lấy các vật dụng mà chúng tôi không có. Trên đời này có kẻ xấu thì cũng có người tốt, công việc của chúng tôi tôi không cho người Trung Quốc vào làng là do người ta đưa ra lệnh cấm. And for the that this is still as the thing that who ai, from the young young to to the big user always must write memory. À mà quên, say sưa nói chuyện nghi lễ, lúc đi rừng hái thuốc về, lão có thấy trong người thay đổi điều gì không ..?

Lão Lang trả lời:

- Lúc chiều hơi mệt một chút, nhưng sau khi ăn con gà mà Y Điêng cho tôi thấy khỏe hơn rất nhiều.

Trưởng làng tiếp tục:

- Như vậy là không có chứng chỉ như bị ma ám… ..Tuy nhiên vẫn cẩn thận hơn, vẫn cứ nên nhờ vào lá bùa phòng thân. Chuyện này cứ để tôi lo liệu ..

Nhắc tới mo Chằm, lão hóa Lang thấy đầu mình nhói lên như một cây kim loại vào. Các hiểu biết sao, từ chiều tới giờ, mỗi khi trưởng làng nhắc đến hai từ “Mo Chằm” là lão Lang có một cảm giác khó chịu. Mặc dù lão hóa Lang chưa từng gặp gỡ. Những điều đó trong tâm có thể lão Lang xuất hiện một sự khó chịu.

Lấy lại bình tĩnh, lão Lang hỏi:

- Tôi cũng có nghe nói trước nay mo Chằm là người chữa bệnh, chữa bệnh cho người dân trong làng. Kể từ khi tôi làm thầy thuốc trong làng, mọi người ít tìm đến anh ấy lần nữa… ... Không biết vì việc này mà mo Chằm có ghét tôi không…?

Trưởng làng trả lời:

- Không có chuyện đó đâu, đúng là trước giờ trong làng nếu có người bị nhập, chúng tôi sẽ cho người mời vào làng để chữa bệnh. Có người sau khi khỏi bệnh thì khỏi ngay, có người cũng phải mất thời gian vài ngày, thậm chí còn lâu hơn… ..Mẹ nâng chữa bệnh bằng cách bảo vệ, sau khi cho người dùng uống nước kỳ lạ . Mo Chằm gọi đó là nước thần. Người bị bệnh dù nhẹ, sau khi uống nước xong lập tức thấy không đau. Có người làm việc được luôn. Nhưng cũng có những người mặc định đã được mo Chằm cho uống nước thần, khỏe được vài ngày lăn lóc. Mo say nói, con quỷ trong người quá mạnh, nó đã ăn mất bảy phần linh hồn của người bệnh, cố gắng lắm cũng chỉ kéo dài được mạng vài ngày mà thôi. Chuyện chữa bệnh là thế, còn chuyện làm chủ lễ cầu an, tính toán nhiều năm nay đều do mo Chằm bảo đảm. Mùa màng thuận lợi, bản thân dân làng thấy mo Chằm hành lễ rất tốt nên rất tôn trọng ông ấy. Cho dù không tới làng chữa bệnh, nhưng hàng tháng, tôi vẫn cho người làm lễ vật qua ông ta để giữ mối quan hệ. The should not have a chat mochay do vậy mà không bỏ thuốc của làng đâu. Lão yên tâm… ... Khà khà.

Lúc này công việc cũng đã chuẩn bị được đánh dấu, Y Điêng cùng một vài người thấy rằng lão Lang đang ngồi nói chuyện với trưởng làng cũng bước tới chào hỏi. Dân làng cũng rất kính trọng lão Lang, lão ai cũng vui vẻ tươi cười hỏi thăm. Họ chuẩn bị riêng đồ ăn cho lão Lang về. Tuy tới tận bây giờ, mọi ký ức trước kia của lão Lang không còn, nhưng bù lại, sống trong ngôi làng này, lão nhận được rất nhiều tình yêu thương của người dân. Nó làm cho lão lang vô cùng xúc động, một cảm giác ấm áp từ tận cùng sâu tận cùng của nhóm bốc cháy, lớp ấm cũng như tâm hồn tưởng chừng chết chóc từ lâu.

Tuy nhiên, dự kiến

của lão Lang không phải chỉ là những người suy nghĩ không có cơ sở… ..Một âm thanh chờ đợi lão già sửa sai đến ngày mai… .Ngày mà dân Làng Trúc mong mỏi, chờ đợi nhất năm: Nghi Lễ Cầu An.