Chương 3: Ám ảnh vô hình về thầy mo.

Sau một đường dài cuối cùng, cuối cùng của Lang cũng tìm đến những mảnh ghép còn sót lại mà lão được hướng dẫn cách đây mấy tháng trước. Đúng như những gì mà lão Lang dự đoán, rặng núi non 3 tháng trước tuy đã bắt đầu chết dần nhưng vẫn còn đôi chút màu xanh, nhưng nay trước lão Lang, mọi thứ chỉ là một dải thân. Dẫu vậy, có như thế thì ở đây mới có thứ mà lão Lang đang tìm: Nấm linh chi cổ thụ.

Từ thân những cây thư mục rỗng, cá thể nấm linh chi được phát triển và nâng lên cao với mặt đất ước chừng cả gang tay. Cây nào có cây chân nấm dài, đều có màu đen tím, nấm nhìn như cổ thụ… .Chính vì vậy mà người ta gọi nó là: nấm linh chi cổ thụ.

Lão Lang vừa lau mồ hôi vừa nở nụ cười mãn nguyện:

- Nấm tốt quá, chuyến đi này thực sự không uống phí công sức. Có thêm loại dược liệu này, việc chữa bệnh cho bà con trong làng cũng sẽ thuận lợi hơn. It’s time is it, must be nhanh chóng thu rồi quay về thôi.

Ngồi xuống, nhẹ nhàng hái từng cây nấm rồi bỏ vào trong gùi, lão Lang không giấu nổi sự vui mừng. Đối diện với một loại thuốc mà nói, tìm được thảo dược, dược liệu quý, người phục vụ cho việc chữa bệnh, giúp người khác nâng cao sức khỏe, đó chính là niềm vui lớn nhất, mặc định cho tuổi cao, phải đi bộ đường rừng trong vài tiếng qua, nhưng cầm những cây nấm trên tay, mọi mệt mỏi đều tan biến.

"Bộp"

Hái nấm, lão Lang giật mình. Vừa có thứ gì đó trả lời vào người, quay lại người thì thấy ngay bên dưới chân mình có một trái me tròn nhỏ. Trong khi đó xung quanh chỗ ngồi không có cây tôi quanh cả. Tặc tắt nghĩ đôi khi làm chim thú hay thú rừng ăn và làm rơi.

Tiếp tục hái nấm, but is a time after thì…

“Bộp…. Cộp… .Bộp“

Lão Lang liên tục bị ném tới ba lần. Other with before, this time of the Lang quay thật nhanh ra sau để xem hết cuộc đời mình bị ném thứ gì. The sau lưng ông chỉ có những cây bụi im ắng, không chút xao động. Lá trúc cũng xào xạc, mọi thứ yên tĩnh đến lạ thường. Biết sau lưng không có ai, nhưng như một phản xạ tự nhiên, lão Lang cầm quả tôi quay trong tay bất giác hỏi:

- Ai đấy….? Ai ném vậy…?

Tại sao lại hỏi một câu như vậy ..? Đó là bởi vì, quay lại lần thứ 2, lão nhìn thấy bên dưới chân mình lúc này có tổng cộng 4 quả tôi tròn. Điều này có một chút lạ lùng, khi lão nghĩ lại là do chim ăn quả không thể đâm trúng người già. Nhưng liên kết giờ có thêm 3 quả nữa ném vào lão già, không thể có trùng lặp như vây. By may, nhìn lên trên cao, chỉ có những cây trúc lên cao, thẳng đứng, tôi tròn đâu mọc trên thân cây chứ không phải…?

Tất cả đều không có ai trả lời lại lời của lão Lang cả… .Mà có như vậy lại may, chứ giờ giữa rừng sâu, hoang vắng như thế này mà vang lên giọng nói nhưng không thấy người, đó là người mới. sợ hãi nhất.

Cũng đã hái xong, lão Lang đeo lên vai rồi đứng dậy với ý định quay lại. Trước khi về, lão Lang có tiến độ đến khoảng bụi bẩn, kết quả tự nhiên, trong bụi bẩn có một cây tôi tròn khá sai trái. Từ chỗ cho tôi nhìn về phía trước những mảnh ghép, nơi già đi Lang hái nấm khi xuống. Lão Lang kiểm tra tài nguyên của mình, sử dụng nước bọt bởi cho rằng 4 me tròn được trả lời vào bảng kết quả lão hóa có nguồn gốc từ đây.

Định đưa ra một kết quả thì lão Lang bị dúi dụi về phía trước, lần này chắc chắn không phải ai trả lời thứ gì nữa mà lão Lang cảm nhận rõ ràng là có một bàn tay vừa chạm vào lưng ông rồi nhẹ nhàng. .

“Ríu… rít… .ríu… .rít”

“Xào… xạc… .xào… xạc….”

“Vù..ù… ù…”

Tiếng gió thổi cho những cây trúc lay động phát ra âm thanh xào xạc, cây rung rinh cho chim cũng ríu rít.

“Chào… chào..hi… ..Hi… chào… chào“

Lẫn trong tiếng gió, tiếng chim, lão Lang thấy hình như trong không trung vang lên điệu cười ma mị.

Nhận bất thường, lão Lang nhanh vàng bước nhanh khỏi khu rừng trúc. This is also a near 12h, lost near half days in the rừng, tuy mệt nhưng thành quả thu được cũng không phải là ít khi trên đường về, lão còn tìm được thêm một số loại dược liệu quý khác như lan gấm, mật nhân, hoàng đằng… ..Lão Lang xoa xoa:

- Không thể ngờ ở vùng núi này lại có nhiều cây thuốc quý như vậy. This is ta chưa đi sâu vào trong rừng. Xưa nay càng hiếm dược thảo, lại càng mọc lên ở những nơi ẩn chứa nhiều nguy cơ. Chắc chắn muốn đi sâu hơn thì phải nhờ đến Y Điêng mới được.

Trở về nhà cũng là gần cuối, mở cổng bước vào trong nhà, lão Lang uống cạn nước rồi lập tức là số nấm linh chi cổ thụ cùng những loại thuốc hái được hôm nay đi sạch. Trước nhà, đúng như lời Y Điêng, anh ta treo con gà rừng đi săn được ban sáng ở đó. Đang dở tay thì bên ngoài cổng có người cất tiếng chào vọng vào bên trong:

- Chà, lão lang đi hái thuốc bây giờ mới về đấy à…? Săn chắc là mệt nhỉ ..?

Quay ra nhìn thì người ta đang đi vào chính là trưởng làng, lão làng lau tay rồi đứng lên chào lại lời trưởng làng:

- Ôi, trưởng làng đấy ạ…? Vui lòng cho làng vào trong, chờ đợi tôi pha trà rồi nói chuyện. Mệt, but xứng đáng với làng trưởng. Hôm nay tôi tìm được một số cây thuốc quý, rất phù hợp để chữa bệnh cho bà con trong làng. This is only time is not allow, if I don’t get more than. Trưởng làng ngồi đi.

Khẽ kéo chiếc ghế trúc mời trưởng làng ngồi, lão Lang cũng ngồi xuống định cư cái ấm trà nhỏ đi vài lát nấm linh chi cổ cò để mời khách thì trưởng làng xua tay:

- Ấy thôi, lão không cần pha trà, pha nước gì đâu. Hôm nay là hôm nay một vài người trong làng đến nhà tìm lão để hỏi han về bệnh tình nhưng không có lão ở nhà. An Y Điêng, cậu ta nói sáng nay thấy lão đeo vào rừng, tôi già đi hái thuốc. This time to see a old is not to… .Nếu chưa về già chắc chắn tôi phải cho người vào rừng tìm kiếm sự mất mát… Ha ha ha, nói gì thì nói, giờ không có lão Lang thì làng này cũng rối. loạn lên hết cả… .Ha ha ha.

Lão Lang trả lời:

- Trưởng làng quá lời, lão già này cũng làm được gì nhiều đâu. Bản thân tôi còn phải cảm ơn làng trưởng cũng như người của Làng Trúc nhiều lắm. Nhờ có các mạng lưới mà tôi mới sống được đến bây giờ. Không chỉ vậy, mọi người chung tay dựng cho tôi một ngôi nhà ở một nơi thanh bình như thế này, quả thật tôi vô cùng cảm động. Tôi không nhớ gì, đến cả tên của mình cũng không biết, không có chỗ để đi, được tá túc tại đây thực sự chỉ mong có được chút tài liệu giúp đỡ cho bà con mà thôi.

Trưởng gật gù nói:

- Nghe lão nói mà tôi thấy vừa là người bác, lại vừa có tấm lòng, đức độ …… .Tuy không biết trước khi đến lão là người như thế nào, nhưng tôi chắc chắn, lão đi đâu. cũng được mọi người yêu mến. Sáu tháng qua, tuy không dài, nhưng cũng đủ để tôi và dân làng cảm nhận được tấm lòng tốt của lão già. Nhớ lại lúc trước, chúng tôi đã thất lễ với lão… ..Mong lão đừng để bụng.

Lão Lang cười:

- Anh ấy chết, trưởng làng nói vậy làm tôi rung động quá. Tôi cũng hiểu tại sao mọi người cư xử lại như vậy. Giờ đây, chúng ta phải làm một người làng rồi hay sao.

Trưởng làng tiếp tục:

- Đúng là lão già trời đưa tới đây giống như Làng Trúc một vật bảo vệ. Con trai tôi nhờ có lão mới thoát được cái chết. Chưa kể trong thời gian qua, dân làng đều được lão luyện bệnh, bốc thuốc không lấy công… ..Nói thật với lão, đám trẻ trong làng cũng rất yêu mến lão. Thằng Klang nhiều lúc nó cứ hỏi tôi một câu mà tôi không biết phải trả lời sao.

Lão Lang tự nhiên:

- Cậu ta hỏi câu gì mà làng trưởng khó trả lời vậy…?

Trưởng lão nhìn lão Lang nói:

- Nó hỏi: “Liệu khi lão Lang lấy lại trí nhớ, có phải lão Lang sẽ bỏ làng chúng ta không hả cha…?”. Cô gái già nghe xem, sao tôi trả lời được chứ… ... Nói ra có hơi ích kỷ, nhưng già trẻ, lớn bé trong làng đều mong già sẽ sống ở đây với chúng tôi, không đi đâu cả… ..Khà khà khà, nhưng như thế đâu được, tạm thời chưa nhớ được chuyện xưa, khi nhớ rồi phải đi chứ. By ai cũng có gia đình, biết đâu người nhà của lão vẫn chờ, tìm lão thì sao… ..Nhưng cho dù có đi, chỉ cần lão nhớ đến ngôi làng là tôi cũng vui lắm rồi.

Những lời mà làng vừa nói cũng chính là nỗi niềm canh cánh trong lòng lão Lang theo thời gian. Không phải lão Lang lo cho bản thân mình, mà đúng như lão làng nói, biết đâu, lão vẫn còn người thân đang đợi. Đã qua 6 tháng, chắc chắn rằng họ đang mong mỏi lão già. But for the end is a who, to from đâu, at sao già nua bị thương trong rừng….? Khi không nhớ được gì thì lão có thể đi đâu được.

Đôi mắt lão Lang: nhòe đi, lão đáp

- Trưởng làng không lo, tuy tôi không nhớ gì, nhưng khi sống ở đây, mọi người cho tôi một giác quan vô cùng thân thuộc. Nó giống như trước kia tôi cũng từng sống một cuộc sống như vậy. Hơn nữa tôi cũng đã già rồi, tóc đã bạc gần hết, nói thì hơi vô tâm, nhưng chắc một ông già có tuổi này mà vẫn lang thang đi rừng, nước độc như tôi thì cũng chẳng còn gia đình, còn người thân mong ngóng như lời trưởng làng nói đâu.

Trầm ngâm vài giây, chợt thấy lão Lang hỏi trưởng làng:

- À có chuyện này, tôi muốn hỏi trưởng làng, không biết có được không ..?

Trưởng làng nói:

- Bất kể việc gì, nếu được giúp đỡ tôi xin chắc chắn sẽ giúp.

Lão Lang tiếp:

- Hôm nay lúc ở trong rừng trúc hái thuốc, tôi có gặp phải một sự lạ… ... Đang hái thuốc thì từ sau lưng cách tôi đi khoảng cách bước chân, hình như có ai đó hái tôi vòng đáp vào người. tôi.

Trưởng làng hỏi:

- Hay là trong rừng lúc đó ai, thấy lão nên lướt qua?

Heading Lão Lang:

- Không, không có ai cả… .Mà tôi được trả lời không phải 1 lần, lần thứ 2 là 3 kết quả. Lúc về tôi có tới đó kiểm tra và thấy đúng là ở đó có một cây bụi tôi tròn. Lúc người xuống định đoạt, tôi cảm nhận được một bàn tay vừa ấn vào lưng mình. Gió thổi tự nhiên, trong tiếng gió tôi nghe thấy tiếng ai đó cười, tiếng cười rất ma mị….

Trưởng làng lướt nhẹ lên, lướt nhẹ, lướt nhẹ, trưởng làng nói:

- Hừm, trong rừng xưa nay hiếm chuyện lạ cũng không hiếm. Không biết lão già bị trêu chọc nên …… .Nhẹ thì trêu đùa như vậy, còn nặng hơn có thể bị ma quỷ dẫn đường, làm cho tinh thần ổn định, mất phương hướng đi Lạc cũng không trở thành…

Lão Lang hỏi:

- Sao trưởng làng biết…?

Trưởng làng trả lời:

- Trong làng đã từng làm việc như vậy, lần đó chúng tôi phải mời thầy mo về môn phái, cầu kỳ, cầm bùa rồi chia nhau đi tìm người ngồi trong hang đá cười nói như kẻ vô hồn. Xem ra nếu lão bị ma trêu chọc cũng không phải chuyện tốt lành gì. Lão còn phải vào rừng hái thuốc, thôi rồi… ... Đằng nào thì ngày mai Làng Trúc cũng diễn ra nghi lễ cầu an, yêu cầu cho mùa tươi tốt. Có mời mo Chằm tới đây làm chủ lễ. Để hoàn thành, tôi sẽ nhờ mo Chằm làm trước một lá bùa để lão luyện theo người. Có như vậy sau này đi vào rừng mới yên tâm được.

“Mo Chằm”, cái tên này lão Lang đã nghe rất nhiều, nhưng chưa từng gặp mặt… .Bởi mo Chằm ở cách ngôi làng này đến 2-3 quả đồi. Từ ngày Làng Trúc có thầy thuốc, dân làng không tìm đến mo cau để chữa bệnh nữa. Dẫu vậy, những nghi lễ, những tục lệ vái, cầu an, cầu mùa vẫn phải nhờ đến việc nâng niu thì mới hoàn thành. Chính là ngày mai, lão Lang sẽ được nhìn thấy ông thầy bí ẩn.

Nhưng chẳng hiểu sao, khi nghe trưởng nhắc tới mo Chằm, trong thâm tâm lão Lang lại xuất hiện một dự án cảm bất an ………. up in the first old link to the old ageing.

Lão cũng không biết tại sao lại như vậy …… .Trưởng lão làng thấy có vẻ mệt mỏi, chào lão rồi về. Không quên cài đặt ngày mai sau khi buổi lễ kết thúc, sẽ được đưa ra trước buổi hẹn hò để hỏi han một số công việc ……