Chương 2: Thầy lang của làng trúc.

[.......]

Tiếng chim rừng kêu ríu rít, mồ hôi ướt đẫm, lão Lang chọn một chỗ có bóng mát rồi hạ hỏa ngồi xuống thảm cỏ bảo vệ. Lão tính cũng đã đi được ¾ đoạn. Lão đã vào rừng trúc, băng qua khu vực này sẽ tiến sâu trong núi. Đến đây con đường cũng mất dần bởi trừ những người vào rừng săn bắn, dân làng ít đi quá sâu vào trong. Đó cũng là lý do vì sao, nơi đây vẫn xuất hiện rất nhiều loại thảo dược quý hiếm, phần bởi không có người khai thác, phần cũng là bởi vì người dân ở đây không hề biết đến những tác phẩm quý hiếm cây mà thiên nhiên ban tặng.

Tuy nhiên, lão Lang vẫn được cảnh báo không nên đi vào quá sâu bên trong núi. By ngoài địa thế trở thành, khu rừng hoang sơ còn những loài thú dữ sẵn sàng tấn công.

Ngày hôm nay, thứ mà lão Lang muốn đi tìm chính là nấm linh chi cổ thụ. Cách đây 3 tháng, trong một lần đi rừng tìm thuốc, lão Lang vô tình phát hiện sau rừng trúc có một mảnh ghép. Đây là chiếc ung thư đang tồn tại trong quá trình hoàn thiện hóa, thân cây vàng, lá quá nửa. Qua một hồi xem lại, lão Lang thấy có những con nấm linh chi cổ kính đang bắt đầu phát triển. Tương tự, cũng có tương sinh, các loài cây này chết đi đôi khi trở lại thành một môi trường cho các loài cây khác nhau được phát triển. Lồ ô và linh chi cổ đại có thể coi là một hình dạng ví dụ. Dự đoán sẽ mất cân nặng, mục ruỗng không lâu nữa, khi đó linh chi cổ đại sẽ mọc lên từ những gốc tích và phát triển, Tới hôm nay có thể tìm thấy và thu hoạch.

Nghỉ ngơi ăn củ khoai, uống chút nước, mặt trời lúc này đã lên cao, nhưng ở trong khu rừng trúc, ánh nắng chỉ xuyên qua những tán lá trúc xuống dưới vài tấm dài càng tôn lên vẻ đẹp thanh bình. mà thơ mộng của khu rừng. Lá trúc xạc bởi gió nhẹ thổi, mùi thơm đặc trưng của khu rừng xen lẫn với hơi đất khiến bao mệt mỏi tan biến.

Ăn xong, lão Lang gùi đứng tiếp tục đi, mặc dù khoảng thời gian nửa năm qua lão vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện cũ là ai….? Và tại sao lão lại đến đây? Hay lão hóa phải chuyện gì để bị thương đến độ không nhớ gì cả ..? Quá nhiều câu hỏi, quá nhiều những câu hỏi mà như ở đây, không ai có thể giúp lão giải đáp được. The only wait to the job, this data, old Lang may be not be back or not…?

Vậy mà cũng trôi qua nửa năm, lão vẫn không thể nhớ được gì cả. Đầu thời gian đối với lão Lang mà nói đó là khoảng thời gian rất khó khăn. Bản thân không biết mình là ai, từ đâu đến… ..Lại cô lập trong ngôi nhà của làng trưởng, hàng ngày vẫn có những người tò mò tìm kiếm để xem xét, cứ như thể già là một tiểu nhân nguy hiểm. Họ không lão lại gần, cũng không hiểu tại sao lại như vậy. Trải qua những ngày đầu, cuối cùng lão cũng bình tâm muốn nói chuyện với lão làng, nhưng lão làng cũng giống như những người khác, chỉ có lão ăn, cho lão ăn, còn lại không nói thêm gì.

Cho tới một ngày hôm nay, lão Lang nhớ là lão thứ 11 ngày ở nhà của trưởng làng. Trưởng làng có cậu bé ước chừng 15 tuổi, ở trong nhà trưởng làng đã qua 10 ngày nhưng chưa 1 lần bóng dáng của phụ nữ lão làng. Hàng ngày chỉ có trưởng làng cùng cậu bé ra vào mà thôi.

Hôm đó, trời vừa nhá nhem tối… ... Trưởng làng đưa ra cho lão Lang xong thì thấp thỏm đứng bên ngoài đợi cậu con trai về. Nhưng đến khi trời tối, bên ngoài lão Lang nghe thấy có những tiếng nói chân chống, tiếng người chống đỡ mỗi lúc một gần.

Và rồi chạy hồng hào trước nhà trưởng, leo lên mấy bậc thang gỗ, một người lướt lên bằng giọng thất thanh:

- Trưởng làng… .trưởng làng ơi, ông đâu rồi…… Y Klang… .nó… nó… ..xảy ra… .chuyện rồi… ..

Y Klang chính là tên con của làng trưởng, chờ mãi không thấy con đi chơi về, bản thân trưởng làng cũng bồn chồn nóng ruột. Nhưng trong nhà có lão Lang, trưởng lão làng không bỏ đi tìm con. Nay nghe dân làng kéo nhau chạy tới, render thêm tin dữ liệu. Trưởng làng chạy chậm bậc thang gỗ, hỏi lại:

- Y Klang… .nó… nó làm… sao….?

The message is just a dốc dốc, vừa chỉ tay về phía sau, mọi người đang tìm kiếm để kéo nhau chạy tới. Trọng số đó trưởng làng thấy Y Điêng cõng trên lưng 1 cậu bé buông thõng cả hai cánh tay trên vai Y Điêng. Đó không phải ai khác chính là Y Klang, con trai trưởng làng.

Người vừa chạy lên báo tin như sắp hết hơi:

- Klang… ..nó bị rắn cắn thì phải…… hình như nó sắp chết rồi….

Nghe thấy vậy, làng chân tay bủn rủn, bước xuống đất mà loạng choạng đến ngã cả hai. Y Điêng lúc này cũng đã cõng Klang về trước nhà, leo một mạch lên bên trên, trưởng làng cũng vội leo lên theo sau Y Điêng.

Nhẹ nhàng đặt Klang xuống mặt sàn nhà, lúc này, cơ thể Klang đã chuyển gỗ đi. Khuôn mặt chuyển dần sang màu đen sạm. Klang đó là bất động, không mở được mắt, rêи ɾỉ trong mê sảng.

Ngay lập tức, Y Điêng bỏ quần áo mà Klang đang mặc định trên người, ý muốn tìm kiếm trên người Klang có vết rắn hay không để hút máu độc. Nhưng lạ thay, không có rắn cắn hay côn trùng, động vật có độc cả.

Vừa mới nói làng trưởng thành:

- Y Điêng… .Cứu… cứu tôi… ..với… ..

Y Điêng người nhìn Klang giật mình lên, Y Điêng đáp:

- Không ... rắn cắn không thấy… ... Nhưng sao nó lại bị như thế này…? Triệu chứng minh ràng buộc là độc quyền phát hành… .Tôi… .tôi cũng… không biết thế nào nữa… ..

Trưởng làng ngồi thụp xuống ôm lấy cơ thể co giật của Klang, đưa tay lên chạm vào mặt con trong nỗi sợ hãi tuyệt vọng bởi trong lúc này, không có thầy thuốc. Bình thường nếu có người đau, chỉ có người đi tìm thầy, người này được gọi là thầy Mo Chằm. Ông ta chuyên chữa bệnh bằng cách đại diện. Ông ta tự nhiên không phải ở làng này, muốn tìm ông ta, từ đây phải vượt qua 2 kết quả mới tới. Nhìn trạng thái của Klang, có lẽ ngay cả trưởng làng cũng không biết làm gì hơn ngoài phó mặc cho số phận.

Quá đau, gục đầu xuống cơ thể từng lúc một dần dần của con trai. Y Điêng cũng quỳ gối đầu bất lực, dân làng chen nhau đứng ngoài cửa sổ có người bắt đầu khóc lóc khi ở bên trong, Klang đang nổi bọt mép, co giật từng cơn nổi lên.

Trong lúc tất cả đều tuyệt vọng, thì có một người lao từ trong góc nhà ra, nông trưởng ngã ngửa trong sự ngỡ ngàng của Y Điêng cùng toàn bộ dân làng.

Ông già với mái tóc gần hết đầu nói không ngoa, một tay ấn vào vùng bụng, một tay giữ chặt nhân trung, tiếp theo, các ngón tay của ông già chuyển một cách linh hoạt, chuyển tới từng con huyệt đạo trên cơ thể Klang. Cuối cùng, ông lão bàn tay áp vào vùng bụng Klang, ấn mạnh xuống rồi đẩy thẳng lên.

“Oc… .cọc… .cọc“

Klang đang quản lý nguồn cấp lửa từ lò đốt dữ liệu, dưới ánh sáng, lão hóa trong lửa dịch mà Klang vừa kiểm soát được vụn quả chưa tiêu hóa hết.

Lão làng vận động, Y Điêng cùng những ai chứng kiến

phải rung. Nhưng họ lập tức bằng giọng nói đầy quyết định của người lạ mặt:

- Nấu cho tôi một nồi nước nóng… ... Một nồi nước dùng để giã, bát đĩa. Nhanh lên, không mau giải trong người, chất độc sẽ vào máu, lúc đó thằng bé không thể cứu được nữa đâu… ... Làm ngay đi.

Trưởng làng bật lửa đi lấy nồi đun nước, Y Điêng xuống dưới nhà để tìm nồi. Mọi người đứng ngoài xem vàng xóa hết sang hai bên. Ông lão trang trí cũng đắp lại cho Klang rồi tức tốc chạy xuống bậc thang gỗ của nhà sàn. Khoảng 2 phút sau ông già quay lại, trên tay cầm một lá tươi đã được rửa sạch.

Trên nhà, làng đang cố gắng cho lò trưởng vào bếp để đun sôi nước. Y Điêng cũng bê tông, luyện đá sẵn ở đó cùng 1 bát nước giống như ông già rắn.

Nhanh chóng cho lá vừa hái được, dùng giã nát, đổ bát nước vào cuối, lấy nước cốt. Nhờ Y Điêng nâng niu, ông già từ cho Klang uống hết bát nước cốt vừa giã.

Dùng xong, kích hoạt Klang mở rộng mắt, chân tay co lại, nét mặt vô cùng đau khổ. Look but khổ hơn cả khi được nâng cấp.

Y Điêng nhìn ông già cau mặt hỏi:

- Ông cho nó uống cái gì vậy….? Sao nó còn giật, đau hơn cả ban…? Anh ấy muốn gϊếŧ nó à…?

“Cọc….

Y Điêng vừa nói xong thì Klang tiếp tục luyện tập, thậm chí còn có cả máu. Klang lịm đi, mắt nhắm lại, chân tay buông thõng như một cái xác thực không có cảm nhận.

Bên ngoài mọi người bàn tán, thôn trưởng thì gục xuống sàn nhà khi Y Điêng đưa tay chạm vào mũi Klang rồi lên:

- NÓ… ..NÓ… ..CHẾT RỒI….

Đặt Klang xuống sàn nhà, Y Điêng mắt lao tới bắt người già, luyện gỗ, Y Điêng gào trong sách:

- Đồ khốn… ... ông ta gϊếŧ thằng bé …….

Dân làng cũng không giữ được bình tĩnh khi bắt đầu đổ lỗi cho ông già, họ cho rằng chính ông già làm Klang chết nhanh hơn.

This is only but not to gượng dậy sau cú sốc quá lớn. Nhưng mặc định Y Điêng muốn kê lên mình, ông già vẫn bình tĩnh nói:

- Thằng bé chưa chết đâu… ..Nhưng nếu anh cứ giữ tôi như thế này thì nó sẽ chết thật đấy. Nước sôi, dùng thùng lớn pha cùng nước lạnh đến lúc hơi nóng để thằng bé ngâm nước. Làm nhanh lên.

Đúng lúc đó, cơ Klang động cơ, tiếng ho từ Klang làm cho trưởng làng mừng như vừa chết đi sống lại. Ông bò bằng cả tứ chi đến sát bên cậu bé rồi khóc òa lên:

- Con… con… .con tôi…… Nó vẫn… .còn sống… ..Nó vẫn sống… ..Hư… hu… hu… ..con ơi… .con ơi…. .

Y Điêng kéo tay từ người già, dân làng giúp khiêng thùng gỗ lớn lên trên nhà. Nước được pha, Klang được đưa vào ngâm mình trong thùng nước. Sắc mặt dần dần hồng hào trở lại, các vạch đen cũng từ biến mất. Trưởng làng cùng với toàn bộ dân số có mặt chứng kiến

sự việc tối ngày hôm nay không thể hiểu được ông già lạ mặt mà họ đưa ra cuộc gọi là thần thánh phương nào. Nhưng sự thật là ông già đi tìm con trai trưởng làng một mạng.

Lão bản thân cũng không biết tại sao trong thời điểm nguy cấp, nhìn biểu hiện độc tố trong người Klang, ông nhận ra ngay Klang không phải bị rắn hay côn trùng trùng độc cắn mà là bị trúng độc do ăn phải một loại quả mang độc tính chết người. Đó là một loại quả độc hiếm, nhưng ở nơi rừng sâu này, điều gì cũng có thể xảy ra.

Từ ngày hôm đó cho tới nay …… .Người dân ở đây gọi ông là “Thầy Lang Của Làng Trúc”. Thường ngày họ gọi ông bằng cái tên thân mật nhưng trọng kính: Lão Lang.

Cũng bởi vì ngay đến bản thân ông già cũng có bộ nhớ tên của mình …… .Những gì mà lão Lang nhớ chỉ là những người tìm hiểu quý báu về y thuật, về các loại chỉnh sửa mà chúng ta thấy, các lão đều biết họ có tên là gì, có tác dụng ra sao… ..? Và đó cũng là tất cả những gì mà lão Lang nhớ. Thật trêu đùa khi bậc thầy về thảo dược, thuốc phiện không thể chữa khỏi bệnh của chính mình.

Dẫu vậy, 6 tháng cũng chính là 6 tháng yên bình, vui vẻ nhất của ông già đáng thương, gần như toàn bộ đời sống của mình lang thang trên khắp mọi nơi để “Trả Nghiệp”. Có vẻ như ông trời cũng thương tình mà để lão một nơi “dừng chân” chốn thâm sâu, cùng cốc, nơi có lão có thể sống lại những mảnh khắc đẹp nhất đời trước khi tay lão hóa máu của chính vợ con mình …… ...