Chương 36: Không phải tàn tật, là nửa tàn tật

Trần Thượng nghe đến không nói nên lời: “... Phóng đại như vậy ư?”

“Thực ra thì rất có thể còn phóng đại hơn điều này.” Luật sư Trương thở dài: “Tôi làm luật sư nhiều năm như vậy rồi, cũng gặp nhiều vụ tranh chấp thế này, còn có cô Du, nói không thời hạn gì đó đúng là hơi thổi phồng, nhưng nếu đối phương thật sự muốn trị cô ấy thì có lẽ mười năm cũng không thoát được!”

Đôi môi của Trần Thượng hơi hé, một lúc lâu sau mới thốt ra lời nói: “Vậy, vậy bây giờ không có cách nào sao?”

“Thứ cho tôi nói thẳng, khả năng của tôi có hạn, anh có thể thử tìm luật sư khác hỏi xem xem.” Đọ sức với người phụ nữ Hạ Chanh kia vốn dĩ không phải vấn đề kiện thắng hay không, anh ta cũng không muốn lội xuống vũng nước đυ.c này.

“...”

Nửa tiếng sau, Trần Thượng dẫn luật sư Trương đến quán cà phê, bởi vì sau khi ba người bàn bạc xong thì hoàn toàn không đấu lại được, vậy điều có thể làm duy nhất chính là cố gắng hết sức để thảo luận điều kiện lên cao một chút.

Nhưng Hạ Chanh là ai chứ, trong tay cô đang nắm thóp của Du Tĩnh Di, điều kiện này không thể nâng cao được rồi.

Cô giảm số tiền bồi thường của Trần Thượng xuống bốn mươi vạn, sau đó sẵn sàng chuyển chiếc Jaguar trị giá ba mươi mấy vạn mà Du Tĩnh Di đang lái kia cho cô ta.

Du Tĩnh Di đương nhiên không chấp nhận, ở mục phân chia tài sản bên trong giấy thỏa thuận ly hôn, cô ta gần như là tay trắng ra khỏi nhà, thứ duy nhất có thể lấy được chính là những đồ trang sức kia của cô ta, bây giờ cũng chỉ có thêm một chiếc xe.

Thế nhưng cô ta không chấp nhận đến mấy cũng không dám lên tiếng, suy cho cùng luật sư Trương kia đã chắc chắn rằng, Hạ Chanh muốn trị cô ta thì Du Tĩnh Di thật sự sẽ ngồi tù, hơn nữa còn ngồi khoảng mười năm.

Nhưng Trần Thượng thì khác, nghe thấy bốn mươi vạn thì lập tức đưa ra quyết định: “Tôi bị thương thành như vậy, nửa đời sau cũng tàn tật rồi, chỉ có bốn mươi vạn có phải quá ăn hϊếp người ta rồi hay không hả?”

“Không phải tàn tật, chỉ là nửa tàn tật.” Hạ Chanh nhấn mạnh: “Hơn nữa một quả thận của người ta cũng chỉ bằng một chiếc điện thoại di động, một ‘quả trứng’ của anh bằng bốn mươi vạn thì có gì không thỏa mãn chứ?”

“Cô...” Trần Thượng tức giận đến mức nhảy dựng lên.

Luật sư Trương thấy vậy liền vội vàng kéo gã lại: “Bình tĩnh, bình tĩnh một chút, có gì cứ nói chuyện bình thường là được mà.”

“Tôi cũng muốn nói chuyện bình thường mà, có điều luật sư Trương anh cũng nghe rồi đấy, những lời cô ta nói là gì hả, có còn là tiếng người không?”

“Không phải tiếng người thì sao anh có thể nghe hiểu được chứ?”

“Cô...”

“Được rồi, được rồi! Đừng ồn ào nữa!” Luật sư Trương cũng không chịu nổi, Trần Thượng này kiếm chuyện với Hạ Chanh làm gì thế, đó chẳng phải là tự rước bực vào người à?

Trần Thượng hít sâu một hơi, không nói gì nữa, gã đang cố gắng kiềm chế kích động muốn xông đến hung hăng tát cho Hạ Chanh một phát.

Mẹ nó, đợi chuyện này giải quyết xong, gã không tìm người gϊếŧ chết cô thì gã không mang họ Trần!

Thấy Trần Thượng cuối cùng cũng im lặng, luật sư Trương nhìn về phía Hạ Chanh: “Luật sư Hạ, tổn thương của anh Trần đều sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống và sinh hoạt sau này của anh ta, bốn mươi vạn thật sự quá vô lý, hơn nữa khoản tiền thuốc men này...”

Hạ Chanh hơi bĩu môi dưới: “Khoản tiền thuốc men này không đưa vào phạm vi bồi thường, sẽ được tính riêng, còn về việc đền bù... tôi cho anh ta thêm mười vạn, đây là giới hạn cuối cùng của anh Từ, nếu như không được, vậy thì chúng ta cũng chỉ có thể từ từ kéo dài.

Luật sư Trương và Trần Thượng nghe thấy chữ kéo dài này, trái tim đều giật thót, đồng thời hai người cũng sửng sốt, ngay sau đó, bọn họ lại nghe Hạ Chanh nói tiếp.

“Tôi có thời gian để kéo dài vụ này, nói cho cùng đây cũng là việc của tôi, anh Từ đã nói rồi, đừng nói ba năm năm, cho dù bảy tám năm tiền phí luật sư thì anh ấy cũng có khả năng trả được, bảo tôi không cần phải lo lắng.”

Ba người im lặng...

Cuối cùng, Trần Thượng và Du Tĩnh Di cũng bày tỏ rằng có thể chấp nhận, nhưng vẫn chưa chắc chắn về một vài chi tiết, muốn trở về suy nghĩ thêm một chút.

Hạ Chanh không để bọn họ kéo dài thời gian, nên đã bảo bọn họ nghĩ xong thì vẫn vào mười giờ sáng mai ở văn phòng của cô, mọi người thương lượng ổn thỏa thì sẽ lập tức in giấy thỏa thuận ly hôn và hợp đồng bồi thường. Nếu bọn họ không đến, cô sẽ xem như bọn họ không muốn bàn bạc nữa.

Du Tĩnh Di và Trần Thượng nghe thấy vậy thì đồng loạt nhìn về phía luật sư Trương, anh ta lập tức mím môi không nói lời nào, giả vờ như không thấy.