Chương 2: Khıêυ khí©h

Hạ Chanh ngước mắt nhìn người đàn ông: “Anh Từ, hẳn là luật sư Cao cũng đã nói cho anh biết chỗ phiền phức trong vụ án của anh ở đâu.”

Người đàn ông khẽ mím đôi môi mỏng, gò má phồng lên rồi hóp lại, có cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

Cô lại rũ mi mắt một lần nữa, mở tài liệu ra: “Hiện giờ, vấn đề mấu chốt nằm ở người bị anh đả thương kia, nếu như anh ta nhất định muốn truy cứu trách nhiệm hình sự của anh, không chỉ vấn đề quyền nuôi dưỡng con gái anh, nếu làm không tốt thì có khi anh phải ngồi tù ít nhất một năm, nhiều nhất ba năm.”

Người đàn ông nhíu chặt mày, rít một hơi thuốc lá: ”Muốn bao nhiêu tùy cô ra giá đi.”

… Muốn bao nhiêu tùy cô ra giá?

Hiện giờ làm hậu cần cũng có tiền như vậy sao?

Cô đưa tầm mắt dao động trên tài liệu, khóe môi Hạ Chanh khẽ nhếch lên, độ cong như cười như không, Từ Dương lập tức bị nụ cười của cô làm cho chói mắt.

Rất giống, cực kỳ giống dáng vẻ Du Tĩnh Di cúi đầu cười khẽ lúc anh dỗ dành cô ta vui vẻ.

Trước kia, anh luôn cảm thấy đó là nụ cười xấu hổ, ngại ngùng, sau này anh mới hiểu, đó là trào phúng, khinh thường, ngứa mắt…

“Anh Từ, đây không phải vấn đề tôi muốn bao nhiêu, đây là…”

“Có phải phụ nữ các cô đều thế không?”

Hạ Chanh bị ngắt lời hơi ngơ ngác, cô ngẩng đầu, phát hiện trong ánh mắt nôn nóng của người đàn ông có thêm sự tức giận, cảm xúc rất mãnh liệt, chữ trên tài liệu không khỏi hiện lên trước mắt, nhịp tim bỗng nhiên cũng tăng tốc.

Cô khẽ mím môi dưới, mặt không đổi sắc: “Vợ anh là M, không có nghĩa tất cả phụ nữ cũng giống vậy.”

Rõ ràng đối phương hiểu sai ý của anh, Từ Dương sửng sốt một giây, sau đó trong lòng nảy sinh suy nghĩ thăm dò và khıêυ khí©h, có lẽ nụ cười kia của cô và Du Tĩnh Di rất giống nhau.

Anh nhìn người phụ nữ xinh đẹp có khuôn mặt dịu dàng trước mặt, không giải thích mà tự dưng hỏi: “Vậy cô là gì?”

“Anh Từ, hiện giờ chúng ta đang nói về vụ án của anh, mà tôi cũng không có nghĩa vụ nói cho anh biết, dù sao đó cũng là vấn đề riêng tư của tôi.”

Cô nói vậy là từ chối trả lời, hay là không dám trả lời?

Nếu như là không dám trả lời, vậy coi như là ngầm thừa nhận rồi sao?

Anh cúi đầu xuống, khóe môi cong lên độ cong tự giễu, rít một hơi thuốc lá, cúi người dập tắt thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc.

Rốt cuộc là thế giới này thay đổi, hay là từ trước đến giờ anh vẫn không hiểu rõ phụ nữ? Câu nào là thật, câu nào là giả, trước giờ anh đều không biết…

Từ Dương càng không biết là, nụ cười tự giễu kia trong mắt Hạ Chanh rất giống trào phúng… Giống cảm giác khinh thường trong lòng của cô vừa rồi đối với giọng điệu ông đây không thiếu tiền của anh.

Ngón tay cái của Hạ Chanh nhẹ nhàng ma sát hoa văn trên bút máy, cảm giác kiêu căng kỳ quái xuất hiện từ trong lòng cô, bởi vì cô đã đưa vấn đề mà từ Dương vừa hỏi vào hàng ngũ khıêυ khí©h.

Cô nhìn Từ Dương, bỏ bút máy trong tay xuống, kéo vạt áo khoác âu phục, vừa cởϊ áσ khoác ra, vừa nghiêm túc nói: “Anh Từ, thắng kiện là chức trách của tôi, tôi cũng sẽ thu tiền của anh không thiếu, nhưng tôi chỉ có thể nói cho anh xác suất thắng kiện, không thể đảm bảo chắc chắn.”

Khi đang nói chuyện, cô chống hai tay ra phía sau, bộ ngực ưỡn về phía trước, tay phai kéo ống tay áo vest bên trái.

Bởi vì động tác này của cô, cúc áo sơ mi màu xanh ngọc ở vị trí ngực lập tức bị kéo căng, hai chiếc bánh bao sữa ở dưới lớp vải lập tức đứng thẳng, giống như có thể đánh bật cúc áo để lao ra ngoài bất cứ lúc nào, ngay cả viền ren của nội y đường như cũng in hằn lên dưới lớp áo sơ mi…

Từ Dương ngồi đối diện cô sửng sốt vài giây rồi nhíu mày, dời tầm mắt, đặt tay bên môi.

Nhưng khi mới giơ tay lên một nửa, anh mới nhớ ra, ngay nửa phút trước, anh vừa cầm điều thuốc trên tay…

“Ha…”

Tiếng cười khẽ hài lòng của người phụ nữ chấn động màng nhĩ, Từ Dương chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng mạnh mẽ lao thẳng lên trán.