Dư San Hô muốn hét lên nhưng không được, Điền Đậu Tương mua một hộp sữa rồi dẫn cô về lại xe tải.
Hắn tìm một cuộn băng keo dán miệng cô lại, sau đó đánh ngất: "Đề phòng cô bỏ trốn, thì tôi phải đánh ngất cô thôi."
Dư San Hô tỉnh lại lần nữa, thấy Điền Đậu Tương đã lái xe vào trong thành phố Triều Dương.
Hắn lái đến một con hẻm vắng vẻ ở Thượng Hoàn, rồi Điền Đậu Tương lôi Dư San Hô xuống xe.
Điền Đậu Tương lấy điện thoại ra bấm số, nói: "Ông chủ, hàng của ông đến rồi. Tôi đang ở ngõ Ngũ Hoa khu Thượng Hoàn, ông tới lấy hàng đi."
Cúp điện thoại, chờ khoảng 30 phút, ở đầu hẻm có một người đàn ông khoảng 40 tuổi đi tới.
Hắn bước nhanh đến, vỗ vai Điền Đậu Tương: "Hàng đâu?"
Điền Đậu Tương lôi Dư San Hô bên cạnh, giao cho hắn nói: "Đây, là cô ấy. Ông xem xinh đẹp như vậy, con gái Đông Bắc tính cách mạnh mẽ, ông nên đối xử tốt một chút."
Hắn lấy từ trong túi ra một sấp tiền, đưa cho Điền Đậu Tương: "Được rồi, đi đi."
Dư San Hộ bị người đàn ông dẫn đến một tầng hầm ngầm, rất tối, thỉnh thoảng còn xuất hiện vài con chuột.
Cô cả ngày ở trong tầng hầm, ăn cơm, vệ sinh tất cả đều ở trong phòng dưới đó.
Chìa khóa chỉ có một mình hắn giữ, Dư San Hô muốn bỏ trốn.
Người đàn ông mua cô tên Trần Minh, Dư San Hô là công cụ để Trần Minh trút giận.
Hắn không thích Dư San Hô, chỉ xem cô như món đồ chơi.
Mỗi buổi tối Trần Minh sẽ đến tầng hầm nhìn cô, đem cho cô chút thức ăn.
Dư San Hô bị Trần Minh dùng dây thép trói vào giường, Trần Minh mở hộp thức ăn, múc một muỗng cơm đưa tới miệng cô nói: "Ăn đi, ăn nhanh."
Cô khóc: "Chú, chú thả cháu đi. Cháu sẽ báo đáp, cầu xin chú....."
Trần Minh vuốt ve mặt cô nói: "Thả, sao được chứ. Tao dùng mấy chục vạn để mua mày về."
Dư San Hô: "Chú, làm thế nào thì chú mới thả cháu ra....."
Trần Minh cười nói: "Vậy thì chờ kiếp sau, tao còn chưa chơi với mày đủ. Nếu mày trốn, tao bắt được sẽ đánh chết mày."
Dư San Hô cắn môi khóc, hắn liền tát cô: "Khóc con m* mày, chỉ biết khóc."
Cơ thể của cô dần dần mập lên, Trần Minh nuôi Dư San Hô không khác gì một con "heo nái".
Trần Minh cho cô ăn rất nhiều thịt mỡ, rất nhiều mỡ.
Đến khi béo phì, thì sẽ không nhúc nhích nổi.
Sau đó, Dư San Hô mới biết Trần Minh không có khả năng sinh con, nên nhiều năm như vậy cũng không cưới được vợ.
Trần Minh liền dựa vào quan hệ, mua lại Dư San Hô.
2h khuya mỗi đêm, Trần Minh sẽ đứng sau cánh cửa dưới tầng hầm.
Dường như có thứ gì đó phía sau cánh cửa, Dư San Hô thỉnh thoảng nghe được âm thanh đáng sợ phát ra.
Cô không dám nghe, không dám nghĩ đến.
Tối hôm đó, Dư San Hô thấy Trần Minh không cẩn thận để quên chìa khóa cửa.
Cô dùng cơ thể mập mạp nhặt chìa khóa lên, mở cửa tầng hầm chạy ra.
Chạy khỏi tầng hầm, cô không biết đi đâu.
Cô bơ vơ, không có người thân ở thành phố Triều Dương, cũng không còn mặt mũi ở về Ô Nha trấn, nên muốn tự sát.
Dư San Hô cầm khăn giấy, sợ hãi nói về những ngày qua: "Em rất sợ, em không dám về nhà."
Dạ Phàm Linh nghĩ, nói: "Em đừng sợ, cứ ở lại bệnh viện nghĩ ngơi cho tốt."
Hai người rời khỏi bệnh viện, Hoàng Tử Vi đột nhiên dừng bước trước cửa bệnh viện.
Dạ Phàm Linh quay đầu hỏi cô: "Sao không đi?"
Hoàng Tử Vi: "Trần Minh mà Dư San Hô nói, tuổi tác, tướng mạo, chiều cao, rất giống với Trần Minh bạn học của Thái Bao Tử. Chúng ta nên quay lại hỏi rõ hơn."
Dạ Phàm Linh lắc đầu nói: "Không phải trùng hợp vậy chứ?"
Hoàng Tử Vi: "Không chừng thật sự để chúng ta tìm được."
Vào tới phòng bệnh, Dư San Hộ đang trùm kín chăn.
Dạ Phàm Linh kéo chăn hỏi cô: "Dư San Hô, em biết tầng hầm ở đâu không? Tụi chị muốn đến đó."
Dư San Hô nói: "số 2121 đường Minh Giang khu Thượng Hoàn, trên bức tường có một dấu "X", đánh dấu lối vào hầm."
Vì để xác nhận thân phận của Trần Minh, Hoàng Tử Vi liền điều tra tư liệu của Trần Minh.
Họ tên: Trần Minh
Tuổi: 47
Nơi sinh: khu Lâm Giang, huyện Vu Khê.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Trần Minh không hợp với cha mẹ nên bỏ nhà đi.
Lúc đi, trên người hắn có 10 vạn, không nói gì đã rời khỏi huyện Vu Khê.
Liên lạc với cha mẹ của hắn, cha mẹ cũng không biết hắn ở đâu.
Nhưng Trần Minh mà Dư San Hô miêu tả, với người đã mất tích, tình huống giống hệt nhau.
Tổ trọng án quyết định đến tầng hầm.
Dựa vào địa chỉ Dư San Hô nói, tổ trọng án tìm được lối vào tầng hầm.
Tầng hầm thông với bãi đậu xe, bên phải bãi đậu xe có một cầu thang đi xuống, đó chính là tầng hầm.
Cửa bị khóa, Võ Tân Nhu lấy ra một thứ nhỏ như cây tăm cắm vào, nàng nhẹ nhàng xoay qua phải, cửa tầng hầm được mở ra.
Dạ Phàm Linh vỗ vai Võ Tân Nhu nói: "Được nha, học lúc nào vậy?"
Võ Tân Nhu cười nói: "Thật ra em có một người bác là sư phụ mở khóa, nên dạy em chút kỹ thuật đơn giản."
Gió trong tầng hầm thổi đến, Dạ Phàm Linh theo bản năng lấy súng ra. Hoàng Tử Vi ở phía trước dò đường, Võ Tân Nhu đi cuối cùng.
Diện tích không lớn, khoảng chừng 60m vuông, có một cái giường, trên bàn có vài cuốn tạp chí, phía dưới giường còn rất nhiều đồ ăn thừa.
Đi về bên phải tầng hầm, một cánh cửa đánh dấu "X".
Một cánh cửa nặng nề nhưng vô dụng, bị Hoàng Tử Vi nhẹ nhàng đẩy ra.
Ba người sững sờ, cảnh tượng trước mắt quá mức kinh khủng.
Bên trong là một cái hồ lớn chứa đầy formalin được pha loãng.
Có xác người bị ngâm trong formalin, cơ thể đã chuyển sang màu đỏ. Có xác nằm ngửa bên cạnh hồ, có xác đã chìm hẳn xuống dưới, còn có xác há to miệng đưa tay.
Tám cái xác nổi lềnh bềnh trong hồ, bày ra tư thế khác nhau. Thậm chí có cái xác đã thối rữa thành cặn bã, xác chết nhuộm đỏ cả hồ, bốc mùi khiến người ta muốn nôn mửa.
Tóc đã bị ăn mòn gần hết, đầu trụi lủi.
Một vài xác, trên mặt còn chảy ra chất dịch màu hồng.
Hồ chứa xác hình vuông, bên cạnh còn có một cái bàn giải phẫu, phía trên tủ chất đầy những bộ phận cơ thể đẫm máu.
Dạ dày, gan, tim, tay, chân, đều bị người ta để vào trong một cái bình.
Mặt trên còn có dòng chữ: XXX, chết vào XXX ngày.
Còn có các loại dụng cụ: dao bếp, dao cắt kim loại, móc, dao bầu.
Trên mặt bàn còn có rất nhiều tay chân bị ngâm, còn có xác trẻ em.
Xác trẻ em, mắt lồi ra như sắp rớt ra ngoài, cứ như đang nói lời vĩnh biệt thế giới.
Bởi vì ngâm trong thời gian dài, nên chất lỏng đã chuyển xanh.
Tứ chi bị hòa tan vào chất lỏng, không còn phân biệt được đó là bộ phận gì.
Phía trên tầng hầm là cantin của trường học, có lẽ xác được đưa lên đó để xử lý.
Lúc này, dưới hồ xác có một cái đầu nhô lên, Dạ Phàm Linh quay súng về phía hắn. Hắn cười nhe răng, núp dưới ao nói: "Mấy người đến tham quan thí nghiệm cơ thể của tôi sao? Rất hoan nghênh!"
Đầu Trần Minh dính đầy máu, hắn đi tới cái giá gần hồ lấy xuống một cái móc sắt, nhảy xuống hồ, mò lên một cái xác nam đặt lên bàn.
Xác nam trên người bị thủng lỗ chỗ, hai mặt mở to tuyệt vọng, miệng há lớn, chất lỏng màu vàng sẫm chảy từ trong miệng ra.
Trần Minh cầm con dao bếp muốn chặt xuống cái xác, Dạ Phàm Linh liền cầm súng chỉ vào đầu hắn nói: "Bỏ xuống, buông cái xác ra."
Hắn cười lớn ha ha ha, cầm dao xoay người, chém vào Dạ Phàm Linh: "Cô muốn làm tiêu bản tiếp theo của tôi sao, để tôi giúp cô."
Hoàng Tử Vi đứng phía sau Dạ Phàm Linh phản ứng nhanh nhẹn, nhắm vào góc độ vung dao của Trần Minh, một cước đá tới, hắn kêu lên, dao rơi xuống đất.
Trần Minh đau khổ ôm lấy cái xác hét: "Bao Tử, Bao Tử. Mày ở đâu? Tao tìm mày khắp nơi, nhưng gặp ai cũng không phải là mày. Tao liền biến họ thành tiêu bản, để nhớ mày."
Hắn nằm nhoài trên xác nam khóc lớn.
Trần Minh đã yêu Thái Bao Tử.
Sau khi tốt nghiệp trung học, hắn cảm thấy rất khó chịu khi không còn được bắt nạt Thái Bao Tử.
Lên cấp ba, đại học, Trần Minh vẫn không quên được Thái Bao Tử, người suốt ngày bị hắn bắt nạt.
Hắn điên cuồng tìm kiếm Thái Bao Tử trong thành phố, đến khi hắn biết được Thái Bao Tử đã đi thành phố Triều Dương.
Trần Minh trộm thẻ ngân hàng của gia đình, rồi đi ôtô đường dài tìm kiếm Thái Bao Tử.
Lần nữa gặp lại Thái Bao Tử, Thái Bao Tử đã trở thành chủ quản của chi nhánh công ty Thịnh Đạt.
Bên cạnh anh ta rất nhiều phụ nữ vây quanh, làm sao nhìn đến Trần Minh.
Một ngày, Thái Bao Tử tiếp khách say rượu đi ra, Trần Minh đánh Thái Bao Tử ngất xỉu.
Khi Thái Bao Tử tỉnh lại, phát hiện đang ở trong khách sạn, còn bị trói.
Trần Minh đè lên người anh nói: "Thái Bao Tử, cuối cùng cũng tóm được mày. C* mẹ nó, tao muốn bắt nạt mày."
Thái Bao Tử hét: "Anh là ai, cứu tôi......"
Trần Minh coi Thái Bao Tử là một người phụ nữ mà xxx, Thái Bao Tử nằm lỳ trên giường không dậy nổi.
Thái Bao Tử rên la nói với Trần Minh: "Anh Minh, tha cho tôi. Đau, tôi đau.........."
Trần Minh vuốt ve mặt anh nói: "Khuôn mặt vẫn nhỏ bé mềm mại như vậy, đừng trách anh đây thương mày như thế."
Sau chuyện đó, Thái Bao Tử trốn tránh Trần Minh.
Nghỉ việc, chuyển nhà, Trần Minh không tìm được anh.
Hắn như phát điên tìm kiếm những người giống Thái Bao Tử, thế nhưng chỉ làm hắn thất vọng.
Thậm chí hắn thấy một đứa bé giống Thái Bao Tử lúc nhỏ, đều bị hắn điên khùng bắt lấy.
Trần Minh thuê lại tầng hầm, tầng hầm chia thành hai: một để ngủ, một là nhà bếp. Hắn tốn không ít tiền để xây một cái hồ chứa nước, vì không muốn để ai biết nên tất cả công nhân đều bị hắn gϊếŧ rồi ném xuống hồ.
Nếu không phải là Thái Bao Tử, nhưng có dáng dấp giống anh, đều bị Trần Minh gϊếŧ làm thành tiêu bản, rồi vứt xuống hồ chứa xác.