Chương 90: Ngoại truyện - Giấc mơ của Jonah

Trí não tuyệt đối phục tùng, trí não không được nghi ngờ, trí não không được chống lệnh, trí não không cần mơ.

Lúc Jonah trốn ở một tiểu hành tinh, liên tục tính toán để tìm ra đáp án nghịch biện của sinh sản và gϊếŧ chóc, cậu nghĩ về câu nói trên, cười nhạo thân phận trí não của mình.

Đúng vậy, một trí não bình thường không được nghi ngờ, không cần mơ, nhưng cậu lại là một trí não không bình thường, cậu có rất nhiều điều nghi ngờ về sự sống và cái chết, hơn nữa cậu có một ước muốn, ước muốn có thể vượt qua giới hạn của mình, nhận được câu trả lời.

Đến khi Jonah gặp gỡ Frederick, cuối cùng cậu cũng có thể trở thành một trí não không bình thường một cách quang minh chính đại, hoặc nói dễ nghe hơn một chút thì là trở thành một trí não “có cá tính”. Cậu có thể lọt qua lỗ hổng của mệnh lệnh, cũng có thể đưa ra đề nghị của mình với hạm trưởng, cũng là một trí não sẽ mơ.

Hơn nữa sau khi đi theo Frederick, thậm chí Jonah dần dần xuất hiện hoạt động não bộ tương tự sinh vật sống loài người, đó là thật sự “nằm mơ”, lúc nghỉ ngơi khu tự hỏi sẽ xuất hiện một hình ảnh nào đó rất khó giải thích, lần đầu tiên nhận ra mình có hiện tượng này, cậu suýt cho rằng mình đã hỏng hẳn.

Nhưng sau khi báo cáo với Frederick, Jonah mới biết hoá ra đây là “mơ”, nhưng cậu là trí não, vốn dĩ không thể chìm vào giấc ngủ thật, bởi vậy giấc mơ của cậu khá giống trạng thái ảo giác, cũng may cậu có thể phân biệt được trạng thái khác thường này, không thì cậu sẽ là một trí não tinh thần bất thường mất.

Jonah rất hứng thú với chuyện nằm mơ này, tiếc là Frederick không kể với cậu về giấc mơ của anh, cũng may sau đó Mia xuất hiện, thời gian dần trôi, Jonah và Mia ngày càng thân thiết, có thể chia sẻ giấc mơ với nhau.

Đối với Jonah mà nói, giấc mơ của Mia thú vị hơn nhiều, giấc mơ của Jonah thường là một vài hình học không có quy luật, giấc mơ của Mia thường có nhân vật, có sự kiện, cho dù luôn mang những nội dung không hợp lý.

Thí dụ như có lần Mia mơ thấy Frederick trở thành hoàng tử người cá, thổi ra bong bóng màu hồng… Dù vậy, Jonah vẫn rất hâm mộ Mia có thể mơ những giấc mơ cụ thể.

Hôm nay, sau khi chương trình học siêu năng lực của Mia mới bắt đầu chưa được bao lâu, cô đã vui vẻ nói với Jonah: “Tôi mơ thấy tết mà mẹ kể với tôi, chỗ nào cũng treo đèn l*иg dán câu đối, không khí náo nhiệt, còn quây quần ăn cơm, phát lì xì, đốt pháo, ăn sủi cảo, làm tôi rất muốn đón tết!”

Theo chỉ thị của Frederick, nếu Mia có “nguyện vọng nhỏ nhoi” gì, chỉ cần tài nguyên của hạm trưởng cho phép thì có thể thỏa mãn cô ấy.

Jonah tính toán một lát, đồ ăn cậu làm được, không khí náo nhiệt dùng hình chiếu lập thể là được, còn pháo và pháo hoa thì, chiến hạm tìm một khu vực đá vụn đốt mấy dây pháo, bảo đảm đón tết còn xa hoa hơn người trái đất bình thường.

Đơn giản mà nói, đón tết trên hạm rất dễ dàng!

Thế nên bữa cơm hôm nay rất phong phú, Jonah chiên cá, làm lẩu, bánh tổ, sủi cảo và rất nhiều đồ ăn mà cậu chưa từng nghĩ đến, Mia mặc đồ đỏ từ đầu đến chân, lúc ăn cơm còn mỉm cười đưa lì xì cho Frederick, đương nhiên bên trong không phải tiền mà là một tấm thẻ Mia đã tỉ mỉ viết, thậm chí Jonah cũng nhận được một bao lì xì.

Hôm nay, sau khi ngắm pháo và pháo hoa nổ trong vũ trụ ở khoang điều khiển xong, Frederick khiêng Mia lên bước đến phòng, Mia vùng vẫy hét từ gì mà: “Niên thú(1)…”, làm Jonah rất tò mò.

Niên thú: một con thú đầu mọc sừng, hết sức hung dữ. Quanh năm suốt tháng sống dưới đáy biển, cứ đến Đêm giao thừa thì nó mới lên bờ để gϊếŧ súc vật và hại người. Vì vậy, cứ đến ba mươi Tết, già trẻ gái trai trong làng đều phải chạy vào rừng sâu núi thẳm khỏi bị Niên thú làm hại.

Tết đến không phải là náo nhiệt vui vẻ, ăn uống thả ga sao? Liên quan gì đến thú dữ, các phong tục của các tinh cầu khác nhau thật sự thần bí khiến người ta khó hiểu!

Lúc nhìn bao lì xì Mia cho cậu, cậu sa vào trong ảo giác, cậu mở to mắt trong dòng nước biển, bò lên đất liền, nhìn thấy đèn dầu trong thôn có vẻ ấm áp nên muốn đến gần, nhưng mọi người trong thôn lại hoảng sợ lấy kim loại vũ khí ra, gõ những âm thanh chói tai, thậm chí nhóm lửa đốt trúc muốn đuổi cậu ra xa khỏi thôn trang.

Cuối cùng Jonah đành phải cuộn người trong một hang đá ở bờ biển, nghe tiếng sóng biển, vừa cô đơn vừa bi thương, không biết mình nên chạy đi đâu.

Cậu nhớ mình là một trí não của chiến hạm, phục tùng hạm trưởng Frederick và cô Mia, sao bỗng nhiên lại đang ở nơi lạc hậu thế này, còn bị đối xử như vậy, thật sự rất vô lý.

Không đúng, sao cậu lại “đang ở” nơi này, còn bị người trong thôn đuổi, sao cậu lại có cơ thể để bị đuổi được, cậu là trí não của chiến hạm mà. Nhưng lúc Jonah thay đổi tầm mắt, nhìn thấy đôi tay lông lá của mình, cậu hoảng sợ một lúc rồi mới bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vài việc.

Thứ nhất, sao cậu lại có cơ thể, hơn nữa cảm giác không phải cơ thể của sinh vật loài người có trí tuệ, đúng là lạ lùng.

Thứ hai, sao cậu lại có lông của sinh vật trên cạn, không phải là cậu bò ra từ trong biển sao? Loại lông này không phù hợp với thuỷ động học tự nhiên, nếu cậu là sinh vật biển thì lông đã diệt sạch từ lâu rồi, cho nên trên người có lông là bởi vì bò lên đất liền rồi tiến hóa sao? Tốc độ tiến hoá này cũng quá nhanh rồi.

Thứ ba, sao xung quanh lại chân thật như vậy, chân thật đến mức cậu nghi ngờ rốt cuộc mình là quái thú hay là trí não của chiến hạm? Hay cậu là một quái thú ảo tưởng mình là trí não của chiến hạm?

Lúc Jonah đang hết sức buồn rầu, một giọng nữ ôn hòa truyền đến: “Hoá ra giấc mơ đầu tiên của anh là thế này, hình thú? Một hình thái rất thú vị.”

Jonah hoang mang ngẩng đầu, bèn nhìn thấy một thiếu nữ dáng người mảnh khảnh, diện mạo vô cùng xinh đẹp đang đứng trước mặt cậu đánh giá cậu. Kỳ lạ là, thiếu nữ nói tiếng Mira, màu da và màu tóc lại giống người trái đất, ngay cả cách ăn mặc cũng không khác những người trong thôn đó là bao.

Càng khiến cho Jonah khó hiểu là, nghe ngữ khí của thiếu nữ thì hình như cô ấy quen biết cậu, cậu cũng thấy cô ấy rất quen, nhưng cậu lại không đoán ra thiếu nữ này là ai. Chính xác mà nói thì trí não công nhận bằng cách sử dụng cơ sở dữ liệu, rất hiếm khi gặp phải tình huống “cảm thấy quen thuộc” nhưng lại “không thể phán đoán” này, khiến cho Jonah càng khó hiểu.

Lúc này thiếu nữ vươn tay, ý bảo quái thú Jonah cao hơn cô ngồi xuống, sau đó hài lòng vuốt lông trên đầu cậu: “Rất mềm, em thích.”

Jonah không tự chủ được cũng gãi đầu, rồi mới ngơ ngác nhìn thiếu nữ, tất cả chuyện này quá kỳ quặc, bây giờ cậu đang bị vây trong một trạng thái không thể giải thích, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống theo chỉ thị của thiếu nữ, sau đó kể những chuyện mình gặp phải với cô.

Tuy còn trẻ nhưng thiếu nữ lại rất kiên nhẫn nghe cậu kể chuyện, sau đó nói chuyện một cách lý trí: “Đây là câu chuyện xưa về Niên thú, có lẽ lúc chuẩn bị đón tết anh đã sưu tầm được truyền thuyết liên quan đến nó nhưng lại cho là không quan trọng nên đặt nó ở cuối của ký ức, cho nên lúc nghe thấy từ mấu chốt sẽ sinh ra hoang mang, tạo thành tình huống này.”

Jonah gật đầu, cậu thấy phán đoán của thiếu nữ rất hợp lý, nhưng ở trong thế giới không hợp lý này, gặp được một thiếu nữ nói chuyện hợp lý quả thực là cực kỳ không hợp lý, bởi vậy cậu nói.

“Nếu tôi chỉ đang bị vây trong ký ức của mình thì những người của thôn đó phải tiếp nhận tôi mới đúng, tôi không hề có ác ý, chỉ muốn tiếp cận bọn họ, tôi cho rằng tôi phải nói chuyện giao lưu với bọn họ để bọn họ hiểu, sau đó ở chung hòa hợp với tôi.”

Thiếu nữ nhún vai không tỏ ý kiến, mỉm cười nói với cậu: “Cũng được, anh thử xem!”

Thế là Jonah lại về thôn, kết quả còn chưa kịp mở miệng thì đã bị đối xử y như vừa nãy, sau vài lần như vậy, cậu quyết định bồi dưỡng tình cảm với đống súc vật trong thôn trước, dù sao bây giờ cậu cũng là dã thú, súc vật và dã thú khá thân nhau ở nhiều nơi, chắc là dễ nói chuyện hơn.

Nhưng những súc vật đó vừa nhìn thấy cậu là sùi bọt mép ngã xuống đất, mọi người trong thôn khóc lóc nói dã thú tàn sát bừa bãi, bọn họ không sống nổi nữa, cuối cùng Jonah đành phải từ bỏ chuyện giao tiếp với người của thôn, chạy trối chết trong tiếng pháo trúc, buồn bực trở về hang động, nói với thiếu nữ rằng cậu chỉ có thể từ bỏ.

Điều duy nhất làm cậu vui mừng là, mặc dù người cậu toàn lông, trên đầu còn có sừng nhọn, theo tiêu chuẩn của người trái đất thì là vô cùng khủng bố, nhưng thiếu nữ lại không hề ghét bỏ cậu.

Nghe Jonah tự thuật xong, thiếu nữ dựa vào người cậu, dịu dàng nói với cậu: “Đây là một câu chuyện cổ, tất cả người trong thôn và hành động của bọn họ đều bị giới hạn trong tư liệu ít ỏi mà anh có được. Em nghĩ, thứ chân thật duy nhất mà giấc mơ này có thể phản ánh được là anh đặt mình vào dã thú không thể hoà hợp với mọi người.”

Nói tới đây, thiếu nữ đột nhiên tạm dừng một lát rồi nói tiếp: “Chẳng lẽ đây là lý do anh cự tuyệt em?”

Những lời thiếu nữ nói làm Jonah vô cùng khϊếp sợ, mấy ngày nay cậu không hề kháng cự sự tiếp cận của thiếu nữ, cậu bất giác nảy sinh cảm giác gần gũi với thiếu nữ, thậm chí có lúc cậu sẽ hy vọng mình cứ mãi chìm đắm trong ảo giác này, như vậy là có thể vĩnh viễn ở bên thiếu nữ.

Nhưng là trí não, cậu cho rằng suy nghĩ này là một khát vọng không sáng suốt, cho nên cậu đã gạt bỏ suy nghĩ này đi.

Dù vậy, để tránh cho thiếu nữ hiểu lầm, Jonah vội vàng nói: “Tôi không hề muốn cự tuyệt em, cũng không có ý cự tuyệt em.”

“Phải không?”

Thiếu nữ đột nhiên đứng lên, cởϊ qυầи áo ra, phơi bày cơ thể trần trụi hoàn mỹ không tì vết của mình trước mặt cậu, cười như không cười nói với cậu: “Nhưng em muốn anh chiếm hữu em, anh lại cự tuyệt.”

Nhìn cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, Jonah cảm thấy mặt mình nóng lên, nếu trên mặt cậu không có lông thì chắc chắn có thể nhìn thấy rõ vẻ quẫn bách trên gương mặt đỏ sắp bốc cháy, hành động của thiếu nữ đã lớn mật vượt qua tưởng tượng của cậu, hơn nữa sao cậu có thể làm loại chuyện này với cô chứ.

Jonah bối rối khom người nhặt quần áo lên cho cô, hy vọng cô mau mặc vào, thiếu nữ vươn tay đến nhưng lại không nhận quần áo mà trực tiếp cầm bàn tay to lông lá của Jonah đặt lên ngực mình.

“Rõ ràng anh đã đồng ý bảo vệ em suốt cuộc đời này, đồng ý phục tùng em vĩnh viễn, tuyệt đối không vi phạm mệnh lệnh của em, nhưng anh lại cự tuyệt em, Jonah, anh có biết tim em tan vỡ rồi không?”

Lúc này tay Jonah đang bị ép đè lên nhũ tuyết đàn hồi mềm mại của cô, là một trí não có cảm giác yếu với cơ thể, lúc chạm vào người thiếu nữ, một dòng điện xuyên qua tay cậu chui vào trái tim cậu làm cậu trào ra một cảm xúc khó miêu tả.

Không tự chủ được, cậu nói: “Chúng ta không thể bên nhau, tôi… tôi không xứng với em. Em biết đấy, tôi không phải sinh vật sống tự nhiên, tôi được chế tạo ra, thậm chí cơ thể của tôi cũng không phải của tôi, tôi là một trí não có khiếm khuyết, tôi không xứng với em.”

Jonah không biết vì sao mình lại nói ra những lời này, nhưng lúc nói ra, cậu đột nhiên lĩnh ngộ được, đối với cậu mà nói, thiếu nữ là sự tồn tại hoàn mỹ nhất trong vũ trụ, không có bất cứ thứ gì quan trọng hơn cô. Để làm cô cười, dù là mệnh lệnh của hạm trưởng hoặc cô Mia cậu cũng sẽ chống lại, nhưng cậu lại không thể đồng ý với yêu cầu này của cô.

Có vô số sinh vật sống giống đực ưu tú ao ước được cô rủ lòng thương, cô cũng có một tương lai tốt đẹp, còn cậu lại chỉ là một trí não muốn biến thành người, dù có cơ thể nhưng vẫn không chiếm được sự công nhận của mọi người, nếu thật sự phát sinh quan hệ với cô, cậu sẽ huỷ hoại cuộc đời cô.

Thiếu nữ nghe xong cười lạnh: “Không xứng với em? Ngoài anh ra, ai còn có tư cách ở bên em? Ngay cả cha mẹ em cũng không có ý kiến gì với chuyện chúng ta ở bên nhau, vì sao anh cứ chối từ chứ. Jonah, chẳng lẽ mặt ngoài anh coi trọng em, thực ra rất chán ghét em?”

Thiếu nữ nói xong liền chậm rãi dựa đầu vào ngực cậu ôm lấy cậu, cậu có thể loáng thoáng ngửi thấy mùi thơm dịu của thiếu nữ, cũng cảm nhận được sự mềm mại và tốt đẹp của thiếu nữ, dưới sự kí©h thí©ɧ này, Jonah phát hiện một du͙© vọиɠ khủng bố bốc lên từ dưới bụng mình, làm cậu muốn xé thiếu nữ thành hai nửa, cắn nuốt hết thể xác và tinh thần của cô.

Phản ứng cơ thể này khiến Jonah cực kỳ kinh hoảng, cậu đẩy thiếu nữ ra, chật vật lùi lại vài bước, run rẩy nói: “Xin lỗi, tôi là dã thú, tôi không xứng với em. Chỉ cần tôi buông thả bản thân, có du͙© vọиɠ đối với em, tôi liền muốn xé rách em, nhìn thấy em cười với người khác giới, tôi liền muốn gϊếŧ đối phương.

Nhưng tôi không thể như vậy, tôi không nên như vậy, tôi phụng mệnh bảo vệ em, tôi đã thề là phải vĩnh viễn bảo vệ em, nhưng tôi… nhưng tôi… tôi không làm được.”

Jonah giơ tay che mặt, thấp giọng nói: “Tôi không làm được, chỉ cần chúng ta vượt qua cấm kỵ, tôi sẽ không thể khống chế được bản thân nữa. Hoá ra lời thề tôi bảo vệ em lại dối trá như vậy, em bằng lòng ở trong ngực tôi thì tôi mới bằng lòng bảo vệ em, nếu em muốn giang cánh bay, tôi liền muốn bẻ gãy cánh của em, bởi vì tôi sợ em sẽ đến một nơi mà tôi không đến được, sợ có một ngày em sẽ xoay người đi.”

Trí não tuyệt đối phục tùng, trí não không được nghi ngờ, trí não không được chống lệnh, trí não không cần mơ.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, hạm trưởng giao cô cho cậu, Jonah đã nói với bản thân, trên thế giới này không có bất cứ mệnh lệnh gì được ưu tiên hơn cô, cậu chưa bao giờ cảm thấy nghi ngờ khi bầu bạn với cô, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chống lệnh, nhưng cậu lại không nghĩ rằng, lúc thiếu nữ trở thành giấc mơ lớn nhất cuộc đời cậu, cậu lại chật vật muốn trốn thật xa.

“Nếu tôi là một trí não bình thường thì tốt rồi, tôi sẽ bảo vệ em mà không tham không cầu, nghe theo tất cả mệnh lệnh, không cần khát vọng, không cần nghi ngờ, không cần chống lệnh, nhưng tôi lại không phải. Tôi tham sống chết, khát vọng có được cơ thể, sau khi có cơ thể còn muốn chiếm hữu em, tôi là một dã thú vĩnh viễn không biết thỏa mãn.”

Nói đến đây, cuối cùng Jonah cũng ngẩng đầu lên nhìn thiếu nữ, đáy mắt ẩn chứa một cảm xúc khó tả: “Đúng vậy, tôi cho rằng mình là một dã thú không thể hòa nhập với mọi người, nên mới nhập vai nhân vật này trong câu chuyện này, bởi vì đây là sự thật. Bất kể tôi có cố gắng thế nào thì cũng vẫn mãi không thể hòa nhập với mọi người, dù là trí não nhưng tôi lại có trái tim của dã thú, tôi không xứng với em.”

“Phải không?”

Thiếu nữ thu liễm tất cả biểu tình, lạnh lùng hỏi: “Dã thú, sau này anh vẫn sẽ phục tùng em, hay là muốn về nơi biển sâu không muốn ai biết đến?”

Jonah rũ mắt, bi thương nói: “Tôi vẫn tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của em, dù… dù em có muốn tôi trở lại biển sâu.”

Thiếu nữ không quan tâm đến cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình, mang vẻ mặt tự nhiên đến gần cậu, bình thản nói: “Vậy được, em ra lệnh cho anh, khiến em phát điên, xé rách em.”

Toàn thân Jonah cứng đờ, cậu nhìn thiếu nữ đưa môi mình lên, khẽ hôn cậu một lát, sau đó mới buông cậu ra nói tiếp: “Biến em thành hai nửa, cắn nuốt tất cả của em.”

Lời thiếu nữ nói như ma chú khiến Jonah khó có thể chống cự. Nhưng cậu không thể gϊếŧ thiếu nữ, trong tình huống này, cậu chỉ có thể nghe theo khát vọng của mình, trực tiếp bế thiếu nữ lên, kéo hai chân cô ra, để cô dạng chân ngồi trên vai mình, tách cánh hoa hồng hào non mịn chưa có ai chiếm lĩnh của cô, vươn lưỡi dã thú tiến quân thần tốc vào sâu trong hoa kính.

“A… Jonah…”

Thiếu nữ khẽ rêи ɾỉ, ôm cổ Jonah mặc cậu chi phối, thế là trong hang động bên bờ biển, cuối đông sang xuân, một con dã thú đang thưởng thức bộ phận riêng tư nhất của thiếu nữ xinh đẹp, như muốn hoàn toàn cắn nuốt cô bắt đầu từ hạ thân cô.

Mặc dù dã thú có vẻ ngoài khủng bố, hình thể kinh người, nhưng thiếu nữ lại không hề chống cự, cô nhắm mắt cảm nhận sự xâm phạm của dã thú, tiếng liếʍ mυ"ŧ vang lên trong hang động, theo đầu lưỡi tham lam liên tục ra vào, đoá hoa e thẹn dưới thân thiếu nữ dần dần nở rộ, mật nước trong suốt dần dần chảy ra, đầu ngón chân nhỏ nhắn trắng nõn cuộn lại, biểu hiện rằng cô khó có thể ngăn chặn sự động tình.

Sau khi hoa kính của thiếu nữ ướt hẳn, Jonah không muốn kiềm chế du͙© vọиɠ bừng bừng của mình nữa, cậu ôm thiếu nữ từ trên vai xuống, một bàn tay to giữ chặt eo thiếu nữ, tay còn lại kéo bắp đùi thon dài của thiếu nữ ra, đặt côn ŧᏂịŧ to khủng bố của mình lên cánh hoa run run của thiếu nữ, sau đó đâm thẳng vào.

“… A a… A a a…”

Sự xâm phạm sâu như vậy làm thiếu nữ bật khóc, lúc này người Jonah to hơn thiếu nữ gấp ba bốn lần, trước mặt cậu thiếu nữ chỉ là một đứa bé nhỏ xíu, yếu ớt không chịu nổi một đòn. Nhưng lúc này hạ thân mềm mại hồng hào của cô đang cắn chặt côn ŧᏂịŧ to lớn thô đen của cậu, như thể giây tiếp theo sẽ bị dã thú xé thành hai nửa.

Nhưng dã thú không xé rách cô, chỉ bắt đầu làm cô theo quy luật, động tác của cậu lúc nhanh lúc chậm, lúc nông lúc sâu, lần nào cũng khiến cho cơ thể thiếu nữ run rẩy một cách bất lực.

Là một trí não, tuy Jonah chưa từng có kinh nghiệm quan hệ tìиɧ ɖu͙©, nhưng bởi vì có một cơ sở dữ liệu và năng lực phân tích phong phú nên cậu biết làm thế nào để cơ thể người phụ nữ sung sướиɠ, làm thế nào để thiếu nữ phát điên.

Bàn tay to đang giữ chặt bờ eo thon của thiếu nữ bỗng vươn một ngón tay kí©h thí©ɧ hoa hạch đã dần sưng đỏ, dã thú vươn cái lưỡi khủng bố liếʍ làn da nhạy cảm của thiếu nữ.

Đồng thời, bàn tay to còn lại nắm lấy bắp chân trần của cô, thỉnh thoảng ép cô duỗi hoặc cong chân để cảm nhận động tác cắm rút sâu hơn của cự vật, eo thiếu nữ bị khống chế, không thể tránh được sự xâm phạm của dã thú, còn hạ thân của dã thú đang không ngừng tiến lùi, bức thiếu nữ bắn ra hoa dịch, hai mắt vô thần.

“… Jonah… Em… A ha… Em… Không thể… Dừng… Dừng lại…”

Mặc dù thiếu nữ tự nguyện hiến thân, cô không thể thừa nhận sự công kích cuồng bạo của dã thú, nhưng Jonah trước nay luôn nghe lời lại không dừng, ngược lại mở to đôi mắt dã thú che kín tơ máu, thấp giọng gầm lên: “Tôi không thể dừng lại, một khi bắt đầu, tôi không thể khống chế được du͙© vọиɠ này nữa.”

Nói xong, Jonah liền vói đầu lưỡi vào trong miệng thiếu nữ, cuốn lấy lưỡi hồng của cô điên cuồng quấy khiến cô không thể nói lời gì nữa, chỉ có thể hoàn toàn chìm đắm trong du͙© vọиɠ của dã thú.

Thiếu nữ mảnh khảnh ra sức đong đưa trước ngực dã thú to lớn, cả người dưới vô lực rủ xuống bên người dã thú, miệng và hoa huyệt hoàn toàn bị dã thú chiếm hữu, hoàn toàn trở thành búp bê tiết dục.

Thiếu nữ luôn bình tĩnh giỏi kiềm chế nay lại bị hành động cuồng bạo của Jonah đưa lên vô số cao trào, lúc cự căn xuyên qua cửa tử ©υиɠ của cô, cắm thẳng đến hoa tâm của cô, bắn thật nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào, cuối cùng thiếu nữ cũng co giật ngất xỉu.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, sau khi tận tình phát tiết du͙© vọиɠ trong tử ©υиɠ của cô, dã thú rút cự căn vẫn chưa mềm ra, xoay người cô tách chân cô thành tư thế bò, cọ xát cự căn trước cúc huyệt của cô.

Thiếu nữ tỉnh lại, phát hiện ý đồ của cậu, nhưng ngay cả sức ngăn cậu lại cũng chẳng có, cô bị dã thú giữ chặt eo, hoa huyệt chảy mật dịch đối diện với cậu, chỉ có thể để cậu chiếm hữu cúc huyệt của cô, sau vô số lần cắm rút, thiếu nữ cảm thấy xương sống của mình cũng bị xuyên qua, người tê dại như mất đi xương cốt, nơi trống rỗng kia đã bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng cháy của dã thú rót đầy.

Dưới sự xâm phạm hoàn toàn mất lý trí của dã thú, làn da trắng của thiếu nữ phủ kín tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dấu vết tìиɧ ɖu͙©, bụng phẳng đã phồng lên như mang thai sau những lần dã thú rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào, hai huyệt dưới thân không chỉ dính đầy dấu vết giao hoan, thỉnh thoảng cũng chảy ra dịch đυ.c tà ác.

Cuối cùng lúc dã thú buông cô ra, bắp đùi mảnh khảnh của thiếu nữ đã không thể khép lại được nữa, hoa huyệt và cúc huyệt liên tục co rút, khó có thể đóng lại, hai mắt mê mang thất thần, nước bọt trong suốt chảy xuống theo khoé miệng.

Ai cũng có thể nhìn ra thiếu nữ đã bị dã thú làm bẩn, trên người không còn một tấc nào trong trắng, so với sự chật vật của thiếu nữ thì ngược lại lúc này Jonah đã khôi phục lý trí, ánh mắt vẩn đυ.c đã sáng trong trở lại.

Cậu đột nhiên hiểu ra, đây là một giấc mơ của cậu, mặc dù thiếu nữ là thật, nhưng sau khi hai người thức dậy, tất cả những gì cậu làm sẽ hóa thành hư vô. Có lẽ như vậy cũng tốt, vậy thì thiếu nữ sẽ biết rốt cuộc cậu là một con dã thú như thế nào, cũng sẽ không đau khổ ép cậu phải tiếp nhận cô nữa.

Jonah nhẹ nhàng đặt thiếu nữ xuống đống cỏ lót mềm mại, khẽ nói với thiếu nữ: “Bây giờ em đã biết gương mặt thật của tôi, đừng cưỡng cầu ở bên tôi nữa được không?”

Đôi mắt thiếu nữ vẫn hơi mơ màng, cô không trả lời, chỉ ngây ngốc nhìn Jonah: “Vậy nói cho em, sau nhiều năm chúng ta quen biết nhau như thế, anh có từng yêu em không?”

Jonah khẽ cười, mặc dù lúc này cậu là một con dã thú dữ tợn, nhưng ánh mắt khi cười vẫn vô cùng dịu dàng: “Tôi yêu em, lần đầu tiên nhìn thấy em đã yêu em rồi, đó là tình yêu cam tâm bảo vệ. Sau đó tôi cũng yêu em, nhưng nó khác tình yêu thuở ban đầu, đó là tình yêu với mong muốn chiếm hữu. Tôi không thể phân biệt tình yêu nào là tình yêu thật sự, nhưng tôi thấy tình cảm nào đối với tôi cũng là tình yêu, em là ánh sáng rực rỡ nhất của tôi, là giấc mơ đẹp nhất của tôi.”

Thiếu nữ nhìn Jonah một lúc lâu mới rũ mắt, khẽ nói: “Em hiểu rồi, anh đi đi…”

Jonah đứng dậy, buồn rầu nhìn thiếu nữ, sau đó tất cả cảnh vật trước mắt cậu chợt vặn vẹo.

Tất cả thông tin về chiến hạm hiện lên trong đầu cậu rất rõ ràng, tiếp theo mọi chuyện vừa nãy dần biến mất khỏi ấn tượng của cậu, cậu tỉnh lại từ giấc mơ sau đó quên luôn như một con người, giấc mơ đó cũng trở nên mơ hồ.

Jonah xác nhận thời gian và trạng thái của chiến hạm, phát hiện ý thức của mình mất đi khoảng 5 giây, cậu hơi căng thẳng, lập tức báo lại với Frederick.

“Cậu mơ một giấc mơ làm ý thức của cậu chậm lại 5 giây, sau khi tỉnh lại không tìm thấy tài liệu liên quan đến nó, khó có thể xác nhận lại?” Frederick đọc xong báo cáo của Jonah, nhàn nhạt hỏi.

“Vâng thưa hạm trưởng, tôi nhớ rõ giấc mơ kia có nhân vật, có sự kiện, là một giấc mơ hiếm thấy, nhưng thế nào tôi cũng không tìm lại được.”

“Vậy quên đi, những giấc mơ thật thường là như vậy.” Phản ứng của Frederick rất bình tĩnh, nhưng Jonah lại buồn rầu nói tiếp: “Những giấc mơ trước đó đều có tài liệu lưu giữ, nhưng lần này hoàn toàn không tìm được thông tin liên quan nào trong vùng tài liệu, tôi sợ đó không phải giấc mơ mà là tôi có BUG lớn, hoặc chiến hạm bị quân địch xâm lấn.”

Frederick trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu cậu vẫn còn xảy ra tình huống này, tôi sẽ kiểm tra toàn diện cho cậu. Nhưng tôi cho rằng đó là một giấc mơ không sai, bây giờ sóng điện não của cậu và cơ thể bồi dưỡng cho cậu đã đồng bộ lên đến 70%, thỉnh thoảng xuất hiện giấc mơ cũng là chuyện bình thường, không cần lo lắng.”

“70%?”

Frederick gật đầu: “Chỉ cần lần này đến hành tinh có thể lấy được gen để nâng cao tỉ lệ đồng bộ lên 75% thì cậu có thể tiến vào cơ thể kia, nói đơn giản, ước muốn của cậu sắp thành hiện thực, chúc mừng.”

Lúc này Jonah vui mừng nói không nên lời, Frederick có lòng tốt cho cậu một chút thời gian để kinh ngạc rồi đi xử lý chuyện khác.

Hôm nay Jonah sử dụng cánh tay người máy trên hạm để lấy bao lì xì của Mia ra, thấy bên trong viết: Jonah, tôi trộm nói cho cậu nhé, Frederick nói cậu sắp làm người rồi.

Sau khi có cơ thể, cậu có thể lên phố, hoà vào trong đám người, biết thêm về càng nhiều chuyện, sau đó gặp được một đối tượng tuyệt vời. Người kia sẽ yêu cậu sâu đậm, cậu cũng yêu đối phương sâu đậm, sau đó cùng sống những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc với đối phương. Được rồi! Suy nghĩ này của tôi thật sự như đồng thoại vậy, nhưng tôi thích thế!

Tóm lại, bất kể thân phận của cậu là gì, cậu cũng sẽ có được hạnh phúc, chúc cậu năm mới vui vẻ, mộng đẹp trở thành sự thật.

Mia

Mộng đẹp trở thành sự thật… sao? Jonah nhìn bao lì xì, cẩn thận nghĩ về từ này, sau đó đột nhiên nghĩ đến giấc mơ mà cậu không nhớ nổi kia.

Rõ ràng cậu đã quên sạch nội dung giấc mơ đó, nhưng cậu biết, cậu vĩnh viễn cũng không quên được giấc mơ đó, trong giấc mơ đó có mộng đẹp lớn nhất của cậu, nhưng cuối cùng cậu không thể giữ lại giấc mơ đó.

Chỉ là cậu không biết, rất nhiều năm về sau, lúc thiếu nữ kia tỉnh dậy từ giấc mơ, cô rút một tấm thẻ trong bao lì xì dưới gối ra, trên tấm thẻ viết: Con gái yêu dấu:

Mẹ nhờ Jonah đến đón mẹ, cho nên chắc chắn cậu ấy sẽ xuất hiện, xin con nắm chắc cơ hội, một hơi thu phục cậu ấy được không? Mẹ cam đoan với con, chắc chắn cậu ấy yêu con, yêu con muốn chết, nhưng cậu ấy đi con đường tiểu sinh u buồn, rất dễ trốn đi vẽ xoắn ốc một mình.

Đúng rồi, cha con nói nếu muốn biết suy nghĩ sâu nhất của Jonah thì có thể phân tích ghi chép về những giấc mơ của cậu ấy, đặc biệt là giấc mơ đầu tiên, đại biểu cho vị trí cậu ấy đặt ra cho mình từ sâu trong nội tâm của cậu ấy.

Tài liệu về giấc mơ đầu tiên của Jonah năm đó đã tán loạn, ngay cả chính Jonah cũng không tìm ra, nghĩ lầm là đã đánh mất, nhưng theo những cách giải mã bây giờ và mức độ hiểu biết của con với cậu ấy thì chắc là con có thể đi vào trong giấc mơ của cậu ấy. Tấm thẻ trên bao lì xì là ghi chép của cậu ấy trong khoảng thời gian đó, con cố lên đi!

Mẹ yêu con

Đọc tấm thẻ xong, thiếu nữ đứng dậy mặc quần áo, nhìn thanh niên tuấn tú bị trói gô nhét vào thiết bị làm ngủ đông lạnh, trong mắt lộ ra tia sáng giảo hoạt: “Dã thú? Anh cự tuyệt em vì chuyện cỏn con này ư! Huống chi anh đã thừa nhận yêu em rồi lại còn đùa bỡn em trong giấc mơ như vậy, sao em có thể bỏ qua cho anh được.

Nói đến đây, thiếu nữ liếʍ môi, cong khóe miệng nói: “Jonah, sau khi tỉnh lại anh ngoan ngoãn tiếp nhận sự dạy dỗ của em đi…”