Chương 89: Ngoại truyện - Như em mong muốn (3)

Dans giúp Hannah nhận chứng minh thân phận mới và một ít tiền cứu trợ rồi mua vé tàu hai người, cùng Hannah lên chiến hạm vận tải, Hannah vừa mới trải qua kiếp nạn, lại mất đi người thân duy nhất, đang bị vây trong lúc hỗn loạn, hơn nữa căn bản cô không có kinh nghiệm đi lại giữa các hành tinh, bởi vậy Dans đưa cô đi đâu, cô không hề có ý kiến.

Chiến hạm hành tinh giá rẻ không có thiết bị di chuyển như chiến hạm cao cấp, hành trình thường rất dài, vé rẻ nhất là giường tầng, nhưng Dans lại dẫn Hannah vào một phòng hai người, tuy nhỏ nhưng đầy đủ thiết bị, trước nay chỉ toàn ngủ giường tầng nên Hannah giật mình, nhưng Dans chỉ bảo Hannah đi rửa mặt trước, không giải thích gì.

Hannah cẩn thận cởϊ qυầи áo ra, thiết bị tắm rửa vệ sinh trên chiến hạm tốt và tiện hơn của hầm mỏ rất nhiều, tuy rằng nước ấm có hạn nhưng vẫn rất xa xỉ đối với Hannah, cô nghiêm túc tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, nhưng sau khi tắm xong mới nhận ra mình không còn qυầи ɭóŧ sạch để thay, chỉ có thể đỏ mặt mặc quần áo rộng thùng thình vào, định chờ đến lúc Dans tắm thì nhanh chóng làm khô đồ lót đã giặt.

Lúc này cô mới nghĩ đến chuyện mình sắp cùng Dans vượt qua hết một hành trình dài. Phòng rất nhỏ, đi vào chỉ có thể nhìn thấy một chiếc giường và lối đi vào buồng tắm, bàn và tủ đều là kiểu ẩn, nói cách khác, những ngày tiếp theo cô sẽ phải ngủ chung một cái giường với anh.

Hannah còn chưa đầy mười ba tuổi, hoàn cảnh gia đình vốn không tốt lắm, chưa đến mười tuổi đã bị cha mẹ đưa đến Sokhondo, sau khi mất mẹ và em trai thì ngay cả cơ hội đi học cũng không có, cả ngày ở trong mỏ cố gắng sống.

Tuy cuộc sống trong mỏ rất khốn khổ nhưng dù sao cũng là một không gian kín có quản lý, không phức tạp như bên ngoài, hơn nữa ngoài chuyện bảo cô cẩn thận đừng để đàn ông lừa vào một góc không người ra thì cha dượng không dạy cô cái gì, bởi vậy cô ngây thơ mờ mịt không biết rất nhiều chuyện.

Huống chi những lúc đối mặt với cô Dans toàn mang hình dáng thằn lằn, Hannah không kiêng kị gì, đến hôm nay mới nhớ ra anh là một người khác giới, hai người lại không phải đứa trẻ mười tuổi nữa, cứ chung đυ.ng như vậy hình như quá thân mật, còn không ổn bằng chung một cái giường tầng.

Nghĩ đến đây, cô lại trẻ con lắc đầu, tuy Dans chưa bao giờ nhắc đến bối cảnh của mình nhưng nhìn từ cách nói năng của anh thì không giống đứa trẻ xuất thân nhà nghèo như cô, có lẽ anh không muốn nằm giường tầng nên mới đặt phòng này, hơn nữa giường tầng cũng không an toàn bằng phòng, sao cô cứ phải miên man suy nghĩ làm gì nhỉ.

Thế là cô kéo quần áo để nó không dán lên người rồi mở cửa ra lè lưỡi với Dans, lấp ló khẽ nói: “Em tắm xong rồi, đến lượt anh.”

Lúc này Dans đang ngồi ở mép giường đưa lưng về phía cô, không biết đang nghĩ gì, nghe Hannah nói xong, anh xoay người lại gật đầu đi qua, nhìn Hannah đi ra khỏi phòng tắm, khẽ nói với cô: “Nghỉ ngơi sớm đi.”

“Vâng.”

Tuy nói vậy nhưng Hannah vẫn đang suy nghĩ xem nên giấu thứ làm người ta thẹn thùng đó ở đâu, nào ngờ lúc ngồi xuống giường cô lại đột nhiên cảm thấy rất mệt, ngáp một cái, mơ màng híp mắt lại, sau đó đầu đập xuống gối.

Đến lúc Dans ra ngoài thì Hannah đã ngủ rồi, cô nằm nghiêng nửa người, quần áo rộng phủ trên người loáng thoáng làm lộ ra cơ thể mảnh khảnh yếu ớt.

Dans lặng lẽ đi lại bên mép giường, cái đuôi dài nhẹ nhàng lắc lư phía sau, nhìn cơ thể phập phồng của Hannah, một lúc lâu sau anh mới khẽ nói: “Hannah…”

Hannah mơ màng lên tiếng, con ngươi màu đen của Dans bỗng nhiên co lại, anh lặng lẽ ngồi xuống mép giường, vươn tay đến nhẹ nhàng xoa khuôn mặt cô, thấy cô mở miệng ra, anh liền vươn đầu lưỡi vào nhẹ nhàng liếʍ.

Đầu lưỡi của thằn lằn dài và nhỏ, lưỡi có thể tách ra, vô cùng linh hoạt, để không làm Hannah sợ nên bình thường Dans không lè lưỡi ra cho cô nhìn, nhưng bây giờ anh lại đang quấy bừa bãi trong miệng cô, thưởng thức mật nước của cô.

Vốn dĩ tư vị khi linh hồn tiếp xúc đã vô cùng kí©h thí©ɧ rồi, huống chi là hai thiếu nam thiếu nữ chưa từng trải qua chuyện đời. Dans mới liếʍ một cái, Hannah đã bất giác rêи ɾỉ, anh chấn động vì tiếng kêu đáng yêu đó của cô, chậm rãi thu lưỡi lại, xoay người Hannah để cô nằm thẳng trên giường, sau đó nhẹ nhàng đè lên.

Mặc dù cuộc sống khốn khổ nhưng hoàn cảnh sinh hoạt kín vẫn làm cô giữ được sự ngây thơ, so ra, Dans ngoài diện mạo thì chẳng có chỗ nào ngây thơ.

Sinh ra ở trong gia tộc như vậy, lại còn lớn lên dưới nền giáo dục đặc biệt, anh chưa trưởng thành mà đã có thể trốn khỏi gia tộc một mình rồi ở lại các hành tinh không chỉ do năng lực siêu phàm. Anh muốn làm chuyện đó với một người trưởng thành còn không khó, huống chi là một thiếu nữ ngây thơ hoàn toàn tin tưởng anh.

Anh quyến luyến vuốt ve làn da tái nhợt của cô, cảm nhận cơ thể vừa mới phát dục sau lớp quần áo mỏng manh, bởi vì nhiều năm ăn không đủ dinh dưỡng nên gần đây cơ thể Hannah mới bắt đầu lớn, bởi vậy ngực chẳng có gì, chỉ có hai điểm nhuỵ nho nhỏ dần đứng thẳng vì bị Dans đùa bỡn.

“Hannah… sao em phải tin tưởng anh như vậy chứ?”

Dans nhàn nhạt nói, cúi đầu xuống hôn lên xương quai xanh của cô, điều khiển xúc tua vô hình nâng cơ thể cô lên, cởϊ qυầи áo cô ra. Thiếu nữ chưa phát dục hẳn, tóc xoã tung, toàn thân trần trụi, nằm trên giường không hề có sức chống cự, mặc anh chậm rãi thưởng thức làn da của cô trong trạng thái thằn lằn.

Nhưng Dans cảm thấy không đủ, bởi vì cô bị anh thôi miên ngủ, không thể nhiệt tình đáp lại, thế là anh nhẹ nhàng xoa trán cô, dịu dàng đánh thức một phần thần trí của cô, đến gần tiềm thức, như vậy, đối mặt với sự xâm phạm của anh, cô sẽ có phản ứng nguyên thủy nhất, có lẽ sẽ giãy giụa, có lẽ sẽ khóc, gia tăng sự hưng phấn khi anh chiếm hữu cô.

Dans biết, bắt đầu từ khi anh nghe nói có thể tính mạng của cô bị đe dọa rồi chạy như bay về, anh đã không thể từ bỏ cô nữa, để cứu cô ra mà anh hao phí sức mạnh quá lớn, cảm xúc không thể khống chế phá l*иg ra như thú dữ đói khát, đối với một thiếu niên đang trưởng thành mà nói, thứ có thể thỏa mãn cơn khát nhất là du͙© vọиɠ, nɧu͙© ɖu͙© trần trụi.

Cho nên anh hỏi Hannah định làm gì, còn nói sẽ đưa cô về trái đất như mong muốn của cô, nhưng thực ra anh chỉ muốn đưa cô rời khỏi Sokhondo mà thôi.

Thứ nhất, lúc ở trong mỏ anh đã làm rõ, cần phải chạy trốn khỏi sự truy lùng của gia tộc, thứ hai là một khi cô rời khỏi Sokhondo, cô cũng chỉ có thể sống khi hoàn toàn ỷ lại vào anh, anh muốn làm gì với cô thì làm.

Đúng vậy, muốn làm gì thì làm, giống như bây giờ.

Nếu anh thật sự muốn đưa cô về trái đất, anh có rất nhiều cách đến với tốc độ nhanh nhất và đổi ít vé tàu nhất, nhưng anh lại cố ý chọn một con tàu đi chậm, định chầm chậm đến trạm vận chuyển nào đó rồi tính tiếp, hơn nữa còn đặt một căn phòng nhỏ để cô hoàn toàn chỉ có thể ở cùng anh.

Gia tộc Habsburg ở hành tinh Naples giống như gia hệ quý tộc có huyết thống hoàng tộc trên trái đất, có lịch sử trưởng thành sâu xa, khối tài sản khổng lồ và quyền hành hiển hách thì đồng thời cũng có mặt tối.

Là một gia tộc có thiên phú siêu năng lực cực cao, để sức mạnh ổn định thì không thể không khống chế cảm xúc, nhưng du͙© vọиɠ luôn cần phải phát tiết, tuổi dần tăng lên, nếu cuối cùng không thể khống chế thì sẽ trở thành các đam mê ti tiện, như là tàn sát trắng trợn, hoặc là nuôi vài đồ chơi.

Thứ gọi là đồ chơi ở nơi này thường là con người, có năng lực khá cao, đã tiếp nhận nền giáo dục văn minh, thậm chí là đã khai phá siêu năng lực.

Đồ chơi như vậy sẽ có tính khiêu chiến và tính giải trí hơn thú cưng được nuôi dưỡng bình thường, gọi là nuôi thực chất là huỷ bỏ ý chí của đối phương, đùa bỡn cơ thể đối phương, mà trong quá trình đùa bỡn này không hẳn là gây tổn thương đến cơ thể đối phương mà là dạy dỗ luân phiên giữa đau và sung sướиɠ cho đến khi đối phương hỏng hẳn, sau khi rời khỏi chủ nhân thì ý chí không còn được hoàn chỉnh.

Quyền thế của gia tộc Habsburg ngầm đồng ý cho huyết mạch của gia tộc làm những chuyện không hề có nhân quyền này để phát tiết du͙© vọиɠ, Dans nhỏ tuổi chưa thử những chuyện đó, nhưng cũng không có nghĩa là anh không biết.

Bởi vì lúc anh trưởng thành cha đã chuẩn bị không ít đồ chơi để anh phát tiết, còn anh rốt cuộc không thể chịu được cuộc sống để người ta thao túng hoặc thao túng người ta này nữa, cho nên chạy trốn.

Nhưng anh không ngờ, sau khi gặp được Hannah, nơi tối tăm mà anh chưa bao giờ nhìn thẳng vào sẽ chậm rãi nảy nở, nơi có ánh sáng ắt sẽ có bóng, anh thích sự bầu bạn và nụ cười của Hannah bao nhiêu thì anh khát vọng xé rách Hannah rồi nuốt vào trong bụng bấy nhiêu.

Người Naples có hai loại hình thái, cũng đồng thời có được nhân tính và thú tính rất rõ ràng, bất kể gia tộc Habsburg có tôn sùng hình người cỡ nào thì cũng không thể phủ nhận rằng người có siêu năng lực cao hơn trong gia tộc đều ổn định nhất trong hình thằn lằn.

Sinh vật máu lạnh ổn định, an tĩnh và tham lam thèm máu thường khát khao ấm áp, bởi vậy muốn cắn nuốt đối phương vào bụng để có được tia nắng ban mai kia.

Dans chậm rãi tách chân Hannah ra, cơ thể gầy gò của anh đè lên bụng cô, vui vẻ vẫy đuôi. Bởi vì nhiều năm không đủ dinh dưỡng nên thậm chí cô còn chưa có kinh nguyệt, bởi vậy hạ thân ngượng ngùng đóng chặt, nếu bị phá vỡ thì chắc chắn sẽ vô cùng đau đớn.

Cho nên Dans không định tiến vào cô trong hôm nay, nhưng anh có thể ủ chín trái cây đáng yêu kia từ hôm nay, còn để cô trơ mắt nhìn mình rơi vào trong miệng anh, ai bảo cô ngây thơ như vậy chứ?

“… Dans…”

Hannah mơ màng mở mắt, phát hiện Dans đang đè trên người mình, cô hoảng sợ muốn đẩy anh ra nhưng anh lại giữ lấy cổ tay cô, kéo cao tay cô lên đầu, Hannah vặn vẹo hạ thân muốn giãy giụa nhưng cơ thể trông gầy yếu của anh lại dính sát vào cô khiến cô không thể động đậy.

Hannah khó hiểu nhìn Dans, lại thấy con ngươi u ám của anh co lại thành một vết nứt trông như vực thẳm, tròng mắt màu vàng như đang bốc cháy, mà vòng bạc quanh con ngươi giống như tàn tro trong đống lửa, vô cùng nổi bật.

Cơ thể Hannah cứng đờ, cảm nhận được phản ứng của cô, Dans hơi cười, mặc dù đang mang dáng vẻ thằn lằn nhưng ngũ quan của anh vẫn rất đẹp, có điều hôm nay nụ cười này lại hơi tối tăm, khác hẳn bình thường.

“Hannah… Em biết anh định làm gì với em không?”

Dans chăm chú nhìn thiếu nữ trước mắt, cô ngây thơ, nhỏ yếu, luôn tin tưởng anh, nếu nhận ra mình bị phản bội thì không biết sẽ có vẻ mặt gì? Anh là một sinh vật máu lạnh gian ác, nếu cô không khát vọng anh như anh khát vọng cô, nếu cô không thích anh như anh thích cô, anh liền muốn nhìn thấy dáng vẻ vụn vỡ của cô, muốn đập cô thành từng mảnh rồi cho vào bụng.

Hannah bất lực quay đầu đi, nhắm mắt lại như muốn trốn tránh, Dans đợi một lúc lâu mới nghe thấy cô ừm một tiếng rất nhỏ, sau đó cơ thể cô mềm xuống, không giãy giụa nữa.

Dans ngẩn người, anh nheo mắt cọ cọ hạ thân cô làm cô lại run lên bần bật, tiếp tục nói: “Hannah, em thật sự biết không?”

“Em biết…” Hannah nhắm chặt mắt, nhỏ giọng nói: “Cha mẹ đều nói, không thể để người ta làm chuyện này.”

“Vậy sao em không chống cự?”

Hannah thấp thỏm mở to mắt, thấy anh nhìn cô chăm chú, cô lại quay mặt qua chỗ khác: “Nếu là Dans…”

Trong khoảnh khắc này, Dans đột nhiên cảm thấy tất cả khát vọng và suy nghĩ tối tăm trước đó đều chậm rãi rút đi, còn Hannah thì nghẹn ngào nói: “Lúc ấy xung quanh lắc lư dữ dội, rất nhiều tảng đá rơi xuống, cửa ra cũng bị chặn lại, em cho rằng mình sẽ chết ở nơi đó, cho nên em đã ước một nguyện vọng.”

“… Nguyện vọng gì?”

“Chỉ cần… chỉ cần được gặp anh một lần nữa, bắt em làm gì cũng được…”

Câu này của Hannah đập tan ý nghĩ đen tối của anh, trong nỗi đau khi trái tim tan vỡ, một ánh sáng vô biên bỗng ập đến mà ngay cả bóng tối cũng không thể lách vào được.

“… Hannah…”

“Dans… không phải anh đã đồng ý là cho em một nguyện vọng sao.”

“Ừm.”

“Em muốn ước một nguyện vọng… Cho nên em đi tìm anh, nhưng lại không thấy anh.” Hai mắt Hannah hơi mất tiêu cự bởi vì bị vây trong trạng thái nửa thôi miên, cô hoảng hốt nhớ tới chuyện lúc xảy ra tai nạn, còn Dans ngừng động tác, lẳng lặng nhìn cô, thấp giọng nói: “Em muốn ước nguyện vọng gì với anh.”

Hannah mở miệng ra như muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, Dans buông lỏng bàn tay giữ chặt tay cô ra, dịu dàng vuốt tóc cô, khẽ dụ dỗ: “Hannah, nói ra hết đi, em muốn anh làm gì cho em, anh cũng sẽ đồng ý với em.”

Lời Dans nói như một câu thần chú hoá giải phép thuật phong kín miệng của cô, cuối cùng Hannah cũng nhỏ giọng nói: “Khi đó em muốn nói với anh, em mong anh… Bất kể đi xa đến đâu, cũng phải nhớ về… Em sẽ chờ anh, sẽ luôn chờ anh.”

“Cho nên, em mong anh quay về tìm em sao?”

Dans lấy tay đè trán Hannah lại, chăm chú nhìn đôi mắt mất tiêu cự của Hannah bằng con ngươi vàng tinh khiết của mình, ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng nhưng lại như mang theo một sự coi trọng nặng ngàn vàng.

Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Dans, Hannah đột nhiên hoảng loạn, bất lực cầm tay anh đặt lên ngực mình, hoảng hốt nói: “Không, em muốn ở bên anh mãi, nguyện vọng của em là vĩnh viễn ở bên anh. Nhưng Dans à, em biết chúng ta không cùng một thế giới, anh không thể ở bên em mãi, anh cũng không định để em liên lạc với anh, cho nên… cho nên em chỉ có thể hy vọng anh nhớ rõ em, sau khi anh đi, chúng ta có cơ hội gặp lại nhau một lần nữa.”

Nói tới đây giọng Hannah dần nhỏ lại, còn mang theo một sự bi thương mà Dans chưa bao giờ thấy từ cô: “Ít nhất là… gặp anh một lần nữa.”

Dans bỗng nhiên ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Hannah, nói cho anh nguyện vọng thực sự của em.”

“… Em muốn vĩnh viễn ở bên anh.”

“Nói lại lần nữa…”

“… Muốn vĩnh viễn ở bên anh.”

※※※

Dans làm Hannah quên đi chuyện tối hôm đó, vả lại không xuống tay với cô, chỉ là anh thật sự tốn thêm một thời gian nữa mới đưa cô về trái đất, kéo dài thời gian hai người bên nhau, hơn nữa trong khoảng thời gian này còn dạy cô một vài nền tảng siêu năng lực và nguồn gốc của Naples, hơn nữa còn nghiêm chỉnh nói với cô rằng không được quá tin tưởng người khác phái… cùng tuổi cũng vậy.

Bởi vì Hannah chưa trưởng thành nên Dans đưa cô vào hệ thống phúc lợi xã hội rồi đi, lúc ấy Hannah kéo anh lại, hỏi anh định đi đâu, anh lại chỉ nói với cô, trước đó anh cho cô một nguyện vọng, bây giờ cô có thể nói ra.

Hannah chần chờ một lát, nhỏ giọng nói: “Bất kể anh đi xa đến đâu, em hy vọng… nếu anh đến trái đất, nhất định phải đến tìm em… Em sẽ chờ anh, sẽ luôn chờ anh.”

Dans nhìn cô một lát mới nhàn nhạt nói: “Anh sẽ về nhà.”

“Trở về hành tinh Naples sao?”

Dans gật đầu: “Anh sinh ra ở gia tộc Habsburg, nếu em muốn gặp anh thì phải cố gắng lên,.”

“… Cái gì, sao anh lại ra vẻ nữa rồi!”

Dans nheo mắt lại, trong mắt có ý cười hiếm thấy: “Hannah, nguyện vọng không thể thực hiện chỉ bằng chờ đợi, anh trở về vì muốn thực hiện một nguyện vọng, anh hy vọng lúc anh quay lại, em vẫn nhớ rõ nguyện vọng của em với anh.”

Hannah khó hiểu nhìn Dans, nhưng cô vẫn nghiêm túc gật đầu, bước lên ôm Dans: “Nguyện vọng của anh nhất định có thể thực hiện.”

Dừng một lát cô lại khẽ nói: “Em cũng sẽ cố gắng, lúc anh quay lại sẽ khiến anh lau mắt mà nhìn.”

Dans không trả lời, chỉ gật đầu, sau đó anh xoay người đi, không phất ống tay áo, đương nhiên cũng không mang theo đám mây nào.

Sau khi Dans đi, Hannah về trường học, cô cố gắng hơn bất cứ ai, một lòng muốn vào khoa hành chính công vụ ngoài hành tinh, hơn nữa từ rất sớm bắt đầu nghiên cứu ngôn ngữ và văn hoá Naples mà lúc ấy vẫn chưa được chú ý đến nhiều ở trái đất.

Sau đó cuối cùng cô cũng biết gia tộc Habsburg ở Naples có địa vị gì, biết vì sao anh có thể ra vẻ như vậy, quả thật là anh và cô hoàn toàn không có khả năng bên nhau, nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn cố gắng học ngành hành chính công vụ của hành tinh Naples. Cô luôn nghĩ, mặc dù anh không đến trái đất gặp cô, một ngày nào đó, cô cũng sẽ có năng lực đến hành tinh Naples gặp anh.

Hannah không biết là, đêm hôm đó, Dans nghe xong nguyện vọng thực sự của cô liền quyết định.

Anh khát vọng Hannah, khát vọng khó có thể tự kiềm chế, mà Hannah cũng quyến luyến anh, cho nên anh bằng lòng buông cô ra, cho cô một ít thời gian, cũng cho bản thân một ít thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh cần phải mạnh hơn, mạnh đến mức có thể đối đầu với gia tộc để bảo vệ cô, còn cô không thể quên anh.

Nếu bị gia tộc phát hiện sự cố chấp của anh với cô từ sớm thì chắc chắn cô sẽ bị hại, cho nên anh không thể liên lạc với cô. Chờ đến khi anh có năng lực thoát khỏi sự khống chế của gia tộc rồi đến trái đất, nếu Hannah quên nguyện vọng của cô với anh năm đó, anh sẽ huỷ hoại cô không hề do dự, nếu trái tim cô vẫn không thay đổi, anh sẽ thực hiện nguyện vọng thật sự của cô.

Hoặc phải nói là, thực hiện nguyện vọng của hai bọn họ.

Thế là, rất nhiều năm sau, ở hành tinh Naples xa xôi, sau khi trưởng lão trẻ tuổi nhất của gia tộc Habsburg nhìn thấy lý lịch của một cô gái trái đất trong kế hoạch dạy khai phá siêu năng lực của trái đất, gương mặt tuấn tú luôn lạnh lẽo kia lộ ra nụ cười hiếm thấy.

Cô gái trên ảnh chụp đã không còn vẻ trẻ con non nớt của năm đó nữa, gương mặt trang điểm thích hợp trông vô cùng động lòng người, lý lịch đẹp khiến người ta rất khó tưởng tượng đến cuộc sống lam lũ vất vả trước mười ba tuổi của cô, lúc đó ngay cả giáo dục cơ bản cũng không hoàn thành suôn sẻ, còn giáo dục và luận văn chuyên nghiệp cô của bây giờ gần như không thể tránh khỏi quan hệ với hành tinh Naples.

Ngón tay thon dài của người đàn ông lưu luyến lướt qua tấm ảnh lập thể, sau đó anh mở miệng nói bằng một chất giọng trầm thấp: “Kế hoạch khai phá của trái đất, đích thân tôi giám sát.”

“Trái đất xa xôi, quy mô kế hoạch cũng không lớn, ngài không cần đích thân tới. Hơn nữa hành trình của ngài đã…”

Thư ký đã vâng dạ nói chuyện như vậy nhưng người đàn ông lại chỉ lạnh lùng nhìn thư ký trong màn hình trò chuyện, không nói câu nào, thư ký nín thờ, lập tức khom người vâng lời, biến mất trong màn hình.

Không lâu sau, người đàn ông thuận lợi đến trái đất, bên tiếp đón của trái đất tổ chức vũ hội long trọng để hoan nghênh khách quý đã đến, mở màn cho cuộc hợp tác. Vũ hội mời tất cả nhân viên công tác trong kế hoạch, đương nhiên cũng bao gồm Hannah mà anh đặc biệt chỉ định sẽ làm trợ lý đặc biệt theo bên cạnh anh.

Bây giờ Dans đã không mang hình dáng thằn lằn nữa, mười mấy năm qua anh đều xuất hiện ở bên ngoài với hình người, bởi vậy anh rất muốn biết, rốt cuộc liệu Hannah có nhận ra anh không.

Thế là trước khi mở màn, anh đứng một chỗ, định tìm kiếm bóng dáng mà anh đã chờ đợi nhiều năm. Vũ hội vẫn chưa giới thiệu khách mời mà anh đã đuổi hết nhân viên bên cạnh đi, thêm cả khí chất lạnh lùng trên người nên dù thân hình và tướng mạo vô cùng thu hút sự chú ý của người khác nhưng không có ai dám bước lên bắt chuyện với anh.

Dans đảo qua hội trường một lần, thuận lợi nhìn thấy Hannah đang nói chuyện với một người ở trong góc, dáng người của cô không tính là cao gầy với phụ nữ trái đất, nhưng cũng không đến nỗi quá lả lướt, trang phục vừa người tôn lên đường cong yểu điệu của cô, mà vẻ mặt điềm tĩnh và nghiêm túc khi nói chuyện với người khác hoàn toàn khác với dáng vẻ hoạt bát trước kia.

Người đang nói chuyện với cô là một chàng trai trẻ, Dans không cần đoán quan hệ của hai người cũng có thể cảm giác được, đối phương có hảo cảm với Hannah, nhưng Hannah… con ngươi màu vàng của Dans lóe lóe, anh không thể nhìn rõ suy nghĩ của Hannah.

Quả nhiên là mình vẫn rất để ý đến cô, một khi đặt quá nhiều tình cảm lên người ai đó thì siêu năng lực rất mạnh cũng không thể nhìn thấy trái tim đối phương, cuối cùng sẽ bị suy nghĩ của mình quấy nhiễu, không nhìn được cảm xúc chân thật.

Nhưng có một số việc không cần thử siêu năng lực cũng nhìn ra được.

Dans ưu nhã lặng lẽ bước đến sau lưng Hannah, không nói câu nào, Hannah đang nghiêm túc nói chuyện với đối phương, nhất thời không phát hiện ra bóng người đột nhiên xuất hiện, nhưng chàng trai nói chuyện với cô ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy sắc mặt cao thâm khó dò của Dans đột nhiên hoảng hốt tạm biệt Hannah rồi đi.

Hannah khó hiểu quay đầu lại nhìn lại, bèn thấy một người đàn ông tuấn tú xa lạ đứng sau lưng mình, anh rất cao lớn, đường cong khi mặc tây trang vô cùng ưu nhã mê người. Tóc đen dày rậm, ngũ quan rõ ràng gần như là hoàn mỹ không tì vết, lộ ra khí chất cao quý, nhưng khuôn mặt lại hơi khác những người trái đất bình thường.

Mà đôi mắt anh… trái tim Hannah co chặt lại, đó không phải đôi mắt của người trái đất.

Tròng mắt màu vàng như có dung nham màu đỏ chuyển dịch trong đó, đồng tử đen láy có một vòng bạc bắt mắt bao quanh, cô không thể nhận nhầm đôi mắt này, bởi vì anh luôn lẳng lặng nhìn cô trong giấc mơ của cô, kéo cô vào vực sâu không đáy, nhưng cô lại cam tâm tình nguyện.

Dans nhìn con ngươi màu lam nhạt của Hannah đột nhiên bừng sáng lên làm toàn thân cô toát ra vẻ rực rỡ, gần như giống y hệt vẻ mặt khi nhìn anh năm đó. Trong khoảnh khắc này, Dans đột nhiên cảm thấy năm đó mình đúng là quá ngu, thế mà lại không nhìn ra tình cảm của cô với anh.

Mà giờ phút này, hình như nhiều năm xa cách đều chưa từng tồn tại, Hannah như trở về là thiếu nữ non nớt hẹn ước với anh năm đó, khép mở cái miệng nhỏ một lúc lâu mới khàn giọng bật ra một câu.

“Anh… anh đã trở lại.”

“Đúng vậy.”

Dans cong người, thấp giọng nói bên tai cô.

“Như em mong muốn.”