Chương 40: Mùi hương (1)

Chương 40. Mùi hương(1)

Frederick bế Mia lên đi đến bên hồ, Mia ngửi tới ngửi lui trên người mình, cho rằng mình thật sự có mùi lạ, nhưng lúc Frederick duỗi tay định cởϊ qυầи áo của cô, Mia bắt đầu nghi ngờ động cơ của Frederick.

“Ban ngày ban mặt… anh… anh… anh…”

Mia giữ chặt quần áo mình, cố gắng ngăn cản động tác tà ác của Frederick, sắc mặt Frederick không hề thay đổi, anh kìm chặt Mia, bước vào trong hồ, nói không nhanh không chậm: “Tiểu Mia chỉ có thể dính mùi của anh thôi.”

“Anh nói cái gì vậy… a… ưʍ.”

Mia giãy giụa, Frederick đột nhiên nắm mũi cô, ôm cô trực tiếp nhảy vào trong hồ, Mia khó hiểu nhìn anh, Frederick khẽ mỉm cười điểm lên môi cô, buông cô ra, kéo cô bơi sâu xuống đáy hồ.

Hồ nước rất trong, nhưng chỗ sâu vẫn là màu lam lục mê hoặc, kỳ lạ là, có một ánh sáng xuất hiện dưới đáy nước, Frederick kéo cô bơi đến đó.

Mia đến gần nơi phát ra ánh sáng mới phát hiện, đó là một hang động, may mà hang động không sâu lắm, lúc Mia sắp ngộp đến nơi, cuối cùng cô cũng có thể trồi lên mặt nước.

Được Frederick đỡ, Mia thuận lợi lên bờ, lúc này cô mới phát hiện, bọn họ đi vào trong một hang động như thuỷ tinh. Trong động có ánh sáng nên có thể thấy rõ xung quanh, vách đá trong suốt, ở trong pha trộn các màu, phát ra ánh sáng nhạt, thơ mộng và rất đẹp.

“Nơi này có một bí mật, Tiểu Mia lớn tiếng nói một câu nghe xem.” Frederick nhẹ giọng dụ dỗ bên tai Mia.

Mia tò mò đánh giá những tảng đá đó rồi cao giọng nói: “Đẹp quá!”

“Đẹp đẹp quá…”

Mia vừa nói xong, những tảng đá xung quanh lập tức vọng lại, tiếng vang này không giống âm thanh rỗng của đá bình thường, ngược lại như là một người đang thì thầm bên tai cô.

“Oa!”

Mia kinh ngạc cảm thán một tiếng, Frederick buông cô ra đi đến một góc, giơ tay lên đặt bên miệng, dựa vào vách tường, Mia không biết anh định làm gì, bên tai bỗng vang lên tiếng nói nhỏ của Frederick.

“Bây giờ, phải cho cơ thể Tiểu Mia toàn là mùi của anh mới được.”

“Cái gì cơ… a a…”

Mia vẫn chưa kịp nói Frederick quá đáng, cô đã bị bế lên từ sau lưng, người nọ trực tiếp cởϊ qυầи áo ra, cô kinh hô một tiếng mới phát hiện, người ôm lấy cô cũng là Frederick.

Nhìn Frederick đứng bên bờ tường gần đó, Mia hoàn toàn chấn động. Tuy rằng trước đó Frederick đã từng phân thân yêu thương cô trong phòng kính của chiến hạm, nhưng dù sao lúc đó cô cũng bị che mắt lại, bây giờ tận mắt nhìn thấy, sự chấn động vượt xa lần đầu.

“Tiểu Mia…” Frederick sau lưng nỉ non, một tay luồn vào ngực cô, một tay luồn đến giữa hai chân cô, trói cô lại trước người anh.

Xúc tua vô hình cởϊ qυầи áo cô, kéo hai chân cô ra để bộ phận xấu hổ nhất của cô đối diện với Frederick phía trước, Mia muốn kẹp chặt chân lại nhưng tốn công vô ích, anh sau lưng nhéo nhũ tuyết của cô, đồng thời ngón tay cắm vào trong hoa huyệt đã hơi ướt của cô, bắt đầu đùa bỡn cơ thể cô.

“Đừng… đừng mà… a a…”

Tiếng sợ hãi của Mia biến thành tiếng thì thầm, vang vọng bên tai cô khiến toàn thân cô sắp bốc cháy, lúc này cô mới biết tiếng kêu của mình yêu kiều quyến rũ thế nào, cô nghe xong cảm thấy thật sự rất mất mặt, nhưng hai âm cuối “a a” vẫn đang quanh quẩn bên tai cô.

“Tiểu Mia nói muốn là được, nói đừng sẽ chỉ khiến anh càng muốn lấp đầy em thôi.” Frederick thở dài bên tai cô, gia tăng tốc độ thọc vào rút ra của ngón tay, hai ngón tay màu lam nhạt nhanh chóng ra vào trong mật huyệt phấn hồng, mang ra một lượng ái dịch trong suốt, lấp lánh toả sáng trong hang động.

Frederick đứng cách đó không xa lại có vẻ mặt hờ hững như đứng ngoài cuộc: “Tiểu Mia dâʍ đãиɠ ở trước mặt anh được không? Anh còn chưa chạm vào em, hạ thân đã ướt như vậy.”

Cái gì gọi là chưa chạm vào hả? Mia đỏ mặt muốn mắng Frederick, nhưng anh sau lưng lại tiếp tục cười nói: “Đúng vậy, anh còn chưa bắn mà cơ thể Tiểu Mia đã chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh rồi.”

Mia nhìn hạ thân ướt đẫm của mình theo ngón tay anh, phát hiện đúng là không ít mị dược nùng đυ.c đang chảy xuống theo mật hoa trong suốt, cô muốn cắn lưỡi tự sát.

Gần đây những lúc làʍ t̠ìиɦ Frederick không cam lòng chỉ bắn trong cơ thể cô một lần, luôn muốn rót đầy cô nhiều lần mới cam tâm, một lượng nước nhiều như vậy rất khó để chảy ra cùng một lúc từ trong cơ thể Mia, tàn dịch trong cơ thể thường chưa chảy ra đã bị mị dược mới rót vào.

Trước đó Mia còn cảm thấy bất lực vì cơ thể không ngừng chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhưng sau đó cô dần quen với chuyện này, tóm lại nhét Lope vào giả vờ không sao là được.

Tuy rằng có những lúc ở một mình, mị dược trong cơ thể sẽ làm cô không thể khống chế bản thân, cơ thể hư không mềm nhũn, nhưng cô chỉ cần kiên nhẫn, Frederick sẽ mãnh liệt thoả mãn cô, làm cô quên đi cảm giác thẹn thùng đó.

Nào ngờ tuy rằng Frederick không nhắc đến, nhưng anh đã phát hiện ra chuyện này từ lâu, lại còn nói ra lúc này, nếu có thể nhúc nhích, Mia nhất định sẽ nhảy dựng lên đánh Frederick.

Nhưng dưới sự khıêυ khí©h của Frederick, cơ thể Mia ngứa ngáy khó nhịn, toàn thân vô lực, ngón tay trong cơ thể cô đang làm càn căng tiểu huyệt chặt khít ra, ấn từng nếp gấp thịt non mẫn cảm của cô.

Frederick biết, mỗi một góc trong hoa kính đều đã bị anh hung hăng đè lên, căng ra, hoàn toàn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, bị mị dược ảnh hưởng một thời gian dài, hoàn toàn không chống lại được sự mê hoặc của anh.

Bởi vậy sự đυ.ng chạm của anh không chỉ mang cho Mia sự thoải mái, còn mang đến cả cao trào liên tục không dứt, hai chân bị kéo ra treo trên không của Mia cũng không ngừng run lên, hoa huyệt bị kí©h thí©ɧ bắt đầu co rút, phun ra dịch ướt.

“Buông em ra…Frederick… a ha… a a…”

Anh sau lưng làm càn, anh phía trước thản nhiên, khiến Mia xấu hổ không có chỗ trốn. Người đàn ông cô yêu mỉm cười nhìn bộ dáng bị gian da^ʍ của cô làm cơ thể cô càng mẫn cảm hơn. Sao Frederick có thể xấu như vậy? Một đùa bỡn cô, một lại ở bên cạnh ngắm nhìn sự sa đọa của cô.

Khiến cô không thể tiếp nhận là bản thân không biết cố gắng, vừa muốn khắc chế sự dâʍ đãиɠ của cơ thể, nhưng vừa hưng phấn hy vọng anh nhìn dáng vẻ nở rộ của cô, tiếp theo khả năng sẽ có luân gian làm trái tim cô càng khô nóng hơn.

“Tiểu Mia rất hưng phấn nhỉ.”

Cảm nhận được sự kích động rất nhỏ từ cơ thể cô, Frederick dựng thẳng cự trùng cọ xát trước cánh hoa đỏ tươi chảy mật nước của cô. Mia muốn chống cự nhưng lại không chống cự được, hoa huyệt không ngừng khép mở phun ra nuốt vào, chờ mong sự xâm lấn của cự trùng, cơ thể biết rõ, độ ấm của cự trùng cùng với đường vân sâu và gai thịt sẽ mang đến kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt thế nào cho cô.

Nhưng Frederick lại không muốn thỏa mãn cô, vừa mơn trớn da thịt cô, dùng xúc tua tà ác cuốn lấy hoa hạch sưng đỏ, vừa dựng thẳng cự trùng, chậm rãi tuần tra giữa cánh hoa, nhưng không chịu cắm vào nơi khát vọng.

Mia lắc eo muốn để cự trùng tiến vào cơ thể, cô ngẩng đầu giao tầm mắt với Frederick phía trước, rõ ràng cách nhau một khoảng, nhưng cô lại có thể nhìn thấy rõ sự mê hoặc tà ác trong đôi mắt tím tối đen đó.

A, anh cố ý, để cô quen dần với chuyện lúc nào trong cơ thể cũng có dấu vết của anh, để cô mỗi lần hư không đều được thoả mãn, sau khi thương cô chiều cô để cô không rời khỏi anh, anh lại cố ý trói cô lên để cô điên cuồng vì anh.

Rõ ràng biết Frederick tà ác như vậy, nhưng cô vẫn không ngừng sa vào lòng anh, cô đúng là hết thuốc chữa! Mia bất lực nhắm mắt lại, anh sau lưng liếʍ láp vành tai cô, nhẹ giọng dụ dỗ: “Chỉ cần Tiểu Mia mở miệng, anh sẽ cho em.”