Chương 25: Yêu nhau (1)

Hiếm khi Frederick không động tay động chân mà muốn nói chuyện tử tế với cô, Mia vắt hết óc nghĩ xem nên nói gì, nhưng cô nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy mình là người bình thường, không có chuyện gì đặc biệt để nói, đành phải tùy tiện tâm sự.

“Nhà tôi chỉ có một con, tuy rằng cha mẹ rất bận, nhưng họ rất thương tôi, bọn họ nói chỉ cần tôi ngoan, chuyện gì cũng không cần lo.”

Từ nhỏ Mia đã không phải một đứa trẻ ưu tú, tư chất bình thường, cá tính cũng không mạnh mẽ, tuy bề ngoài không tệ nhưng ăn mặc cử chỉ rất quy củ, tuy không đến nỗi khiến người ta nhìn qua quên luôn, nhưng cũng không dễ thấy trong đám người.

Thái độ của cha mẹ cô với con gái cũng vậy, chỉ cần nghe lời, cả đời quy củ, an phận, cô có thể sống cuộc đời yên vui giàu có.

Mia biết mình là một cô gái may mắn, có cha mẹ tốt, mà cô cũng rất nghiêm túc làm một cô con gái ngoan để cha mẹ yên tâm. Nhưng thỉnh thoảng cô cũng cảm thấy rất hoang mang, cô hoàn toàn sống theo sự sắp xếp của cha mẹ, là đúng đắn sao?

Mỗi lần nhìn thấy những người đấu tranh phản kháng vì chủ trương và suy nghĩ của bản thân, cô liền cảm thấy mình rất yếu đuối, nhưng cô nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy cha mẹ nói không sai, bởi vậy cứ sống theo ý cha mẹ.

Có lẽ Peter là sự phản kháng duy nhất của cô, nhưng sự thật chứng minh, cô đã sai, mà sau khi mất đi cha mẹ, cô bị Frederick cầm tù, nghĩ lại thì hình như cuộc sống của cô chưa từng độc lập.

Nghĩ đến đây, cô duỗi tay đấm Frederick, tức giận nói: “Tôi nên chống lại anh mới phải, vì sao tôi không phản kháng, tôi quá không có chí khí rồi!”

Nói xong cô lại dựa vào ngực anh, phiền muộn nói: “Tôi rất nhớ cha mẹ, lúc còn nhỏ tôi luôn nghĩ vì sao bọn họ không về với tôi, cho rằng nếu tôi ngoan thì bọn họ sẽ thường xuất hiện. Lớn lên mới biết rất nhiều chuyện không đơn giản như vậy, bọn họ yêu tôi bằng cách của mình, cho tôi cuộc sống giàu có, cho dù đó không phải thứ tôi muốn nhất.”

“Tiểu Mia muốn cái gì nhất?”

“Không biết, lúc nhỏ mong cha mẹ ở bên nhất, sau đó lớn lên, không khát vọng chuyện đó nữa, ít muốn đi một chút thì sẽ không khổ sở không bi thương; nói với bản thân rằng thật ra mình đã có rất nhiều, đã sống hạnh phúc là được, có đôi lúc tôi không biết rốt cuộc là mình nghĩ vậy có đúng hay không.”

“Bất kể thế nào, được quý trọng là chuyện tốt.”

Frederick để Mia đối mặt với anh, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô: “Có vài sinh mệnh trời sinh cần phải phản kháng, có vài sinh mệnh bẩm sinh thích hợp thuận theo, không có bất cứ quy tắc nào có thể áp dụng với tất cả sinh mệnh, bởi vậy vũ trụ mới có thể duy trì không dừng lại.

Nếu em không thấy khổ sở, đó là cách sống thích hợp với em, còn nếu nghi hoặc, tất cả sinh mệnh trí tuệ đều có cảm xúc, không cần vì thế mà thay đổi bản thân.”

Ngón tay Mia lướt qua ngũ quan như điêu khắc của anh, nửa híp mắt, hoảng hốt hỏi: “Anh nói câu này ý là muốn tôi không phản kháng lại anh?”

Frederick ngậm lấy vành tai mượt mà của cô, nhẹ nhàng bật hơi bên tai cô: “Sao có thể? Có phản kháng mới có kɧoáı ©ảʍ chinh phục, tôi có thể làm nhiều chuyện kịch liệt hơn với em. Lâu rồi chưa trói lại làm, cũng không có lí do gì để tiêm chất kí©ɧ ɖụ© vào người em, tôi thật sự rất nhớ dáng vẻ Tiểu Mia nói không muốn, nhưng vẫn chìm đắm khi đó!”

“Khốn nạn!”

Mia đẩy anh ra giận dữ nói: “Anh chê tôi bây giờ dễ làm hơn, tuỳ tiện là ướt, tôi… tôi… tôi chán ghét đồ chết bầm nhà anh!”

Frederick giữ lấy tay cô, cười như không cười: “Em như bây giờ rất tốt, lúc nào ở đâu tôi cũng có thể làm em hỏng, rất có cảm giác thành tựu.”

“Đáng giận, cách xa tôi ra một chút! Người ngoài hành tinh đáng chết nhà anh!”

Mia dựng lôиɠ ʍυốn tránh khỏi Frederick, nhưng bị anh dùng sức kéo lại ôm trong lòng, cô ra sức giãy giụa, Frederick lại ngăn cô hôn mặt cô, hôn môi cô.

Mia hoàn toàn không chống cự được làn mưa hôn của anh, vừa thẹn vừa giận tuỳ ý để anh chi phối, Frederick vừa yêu thương hôn cô, vừa nhẹ giọng nói: “Nếu Lope đã vô dụng với em, tôi nghĩ ra một cách mới.”

Vừa nói xong, Mia đã bị xúc tua vô hình trói chặt trên không, hai chân tách ra đối diện với Frederick.

Frederick vẫn mang vẻ lười biếng ngồi trên ghế hạm trưởng ngắm cô, Mia cảm thấy đang có một cự trùng chạm vào hoa huyệt chậm rãi chảy chất lỏng của cô cách một lớp qυầи ɭóŧ, cô rêи ɾỉ khom lưng nhìn, suýt thì phụt ra máu vì xấu hổ.

Một thứ vô lại giống cự trùng của Frederick đang định xâm phạm u cốc giữa hai chân cô.

“Tuy rằng rất muốn thường xuyên yêu thương em bằng phân thân, nhưng đáng tiếc cơ thể mảnh mai của Tiểu Mia không chịu nổi, cho nên tôi nghĩ ra một cách, cụ thể hoá bộ phận này ra, thuận tiện thay đổi hình dạng để Tiểu Mia nếm thử tư vị khác.”

“Anh… bình thường anh toàn nghĩ cái gì vậy… a a… a a a…”

Lúc Mia vừa thẹn vừa tức mắng Frederick, cự trùng đã điên cuồng rung đè lên hoa hạch của cô, ái dịch lập tức chảy ra từ giữa hai chân Mia, làm qυầи ɭóŧ tuyết trắng nhuộm một mảng dịch ướt.

Cô cố gắng muốn khép hai chân lại, nhưng xúc tua xấu xa không lưu tình mà rút đi chướng ngại mỏng đó, phốc một tiếng, kéo Lope đã ướt đẫm trong cơ thể Mia ra.

Hoa hạch ở cửa hoa huyệt sưng lớn, bị xúc tua nhào nặn ác liệt, kí©h thí©ɧ hoa huyệt của Mia co rút lại, mà cự trùng bắt đầu chui vào giữa cánh hoa, xúc tua cũng qua lại trên da thịt cô, đồng thời cuốn lấy hai đầu nhũ hoa đứng thẳng trên ngực cô, làm Mia run rẩy.

“A a… đừng làm vậy, vậy lạ quá… a ha… a a…”

Hai chân Mia đạp loạn ra sức giãy giụa, muốn ngăn không cho cự trùng xâm lấn, nhưng tiểu huyệt trơn chặt của cô lại càng hấp dẫn côn ŧᏂịŧ thâm nhập vì động tác kịch liệt đó.

Cô phát hiện ra điểm không đúng, cố gắng dừng lại, nhưng côn ŧᏂịŧ lại bật lên, tốc độ xoay tròn nhanh hơn, làm hoa kính của Mia điên cuồng run rẩy.

Dưới sự đùa bỡn tà ác như vậy, một lượng ái dịch trào ra từ trong cơ thể hoàn toàn trái ngược lý trí của cô, côn ŧᏂịŧ giương nanh múa vuốt trong cơ thể cô, kí©h thí©ɧ hoa kính co rút, hốc mắt Mia đỏ ửng, bắt đầu co giật, bị cắm cao trào từng đợt.

Frederick nói không sai, anh thật sự thay đổi hình dáng của cự trùng, hoa kính của cô cảm thấy xa lạ với cự trùng này, có chút kháng cự, rồi lại không chống cự được sự xâm phạm của cự trùng, sự khác biệt này làm cơ thể cô càng mẫn cảm hơn bình thường.

Ngoài ra, côn ŧᏂịŧ mà Frederick sử dụng siêu năng lực làm ra cho Mia có xúc cảm hoàn toàn khác xúc tua vô hình, có độ ấm và nhịp đập của Frederick, có thể mở mật huyệt của Mia ra, mỗi lần co chặt, mật huyệt đều có thể cắn được vật thật.

Côn ŧᏂịŧ không gắn bó với cơ thể, không bị tư thế ảnh hưởng, có thể điên cuồng thọc vào rút ra bằng bất cứ góc độ nào, thỉnh thoảng gai thịt sẽ mọc dài ra va chạm mị thịt của Mia, kí©h thí©ɧ điểm mẫn cảm trong cơ thể Mia, ép cô không ngừng quay cuồng trong cao trào.

“A… không được… dừng lại… a a… anh khốn nạn… khốn nạn… a a a…”

“Ừm, xem ra Tiểu Mia rất hài lòng với tác phẩm mới của tôi.”

Trong giọng nói lười biếng trầm thấp của Frederick mang theo ý cười, theo xúc tua vô hình, anh buông cơ thể Mia ra, để cô ngồi trên đùi anh dựa lưng vào ngực anh.

Côn ŧᏂịŧ vẫn cắm giữa hai chân Mia, ái dịch cao trào làm nơi lộ ra của côn ŧᏂịŧ ướt lấp lánh, mật huyệt cắn chặt côn ŧᏂịŧ làm côn ŧᏂịŧ rung rung giữa hai chân cô, khiến cho thứ đó trông như mọc ra từ trong cơ thể cô.

“Đáng tiếc là, vì thứ này liên kết với cảm giác của tôi, cho nên không thể cách tôi quá xa, nếu không, Tiểu Mia nên cắm nó liên tục để huấn luyện ý chí của em thay Lope.”

“Anh quá đáng quá hạ lưu!”

Hai mắt Mia lóng lánh ánh nước vì cảm giác nhục nhã và bị tìиɧ ɖu͙© nhuộm dần, cô kháng cự hành động của Frederick, Frederick lại vươn tay, cầm lấy gốc côn ŧᏂịŧ, hung ác cắm rút trong cơ thể Mia.

Cơ thể Mia bị khıêυ khí©h, lại đến lúc mẫn cảm nhất, nào chịu được kí©h thí©ɧ như vậy, rất nhanh lại tiết thân.

Frederick kéo hai chân cô ra để hai chân cô mở lớn và eo dựng thẳng, lộ ra hoa huyệt đã đỏ tươi, hoàn toàn tiếp nhận sự cắm rút của côn ŧᏂịŧ, đồng thời, cự trùng dưới thân anh cũng bắt đầu chơi xấu giữa đùi Mia, một chốc va chạm với côn ŧᏂịŧ, làm Mia thất thần, một chốc lại dính lấy chất lỏng chảy ra từ mật huyệt, muốn cắm vào cúc huyệt.

Mia cảm nhận được sự xâm lấn từ hai huyệt, thắt lưng tê mỏi, mật huyệt và cúc huyệt đồng thời co rút lại, không biết là muốn cự tuyệt sự đùa bỡn hay là hân hoan khát vọng hai vật tà ác xâm lấn.

“A a… đừng… không được… sẽ đau… a a…”

Mia bất lực rêи ɾỉ, tốc độ cọ xát của côn ŧᏂịŧ quá nhanh, như là bó củi muốn tạo ra lửa, cô bị ép lên cao trào mãnh liệt trong một khoảng thời gian ngắn, bụng dưới sưng to tê mỏi, kɧoáı ©ảʍ quá nhiều làm cô không rõ là cảm giác gì nữa.

“Không đủ thoải mái sao?”

Frederick đột nhiên rút côn ŧᏂịŧ ra, chỉ cọ xát hạ thân cô bằng cự trùng, mật huyệt vừa bị cắm đầy bây giờ vô cùng hư không, mị thịt khép mở, chảy ra một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ màu trắng, như một cái miệng nhỏ không thỏa mãn, khát vọng chảy nước.

Nhiệt độ khi thọc vào rút ra trong hoa kính đã hạ xuống, cơ thể càng thêm hư không, Mia run rẩy khép chân lại, đột nhiên không biết làm gì, Frederick chậm rãi dùng cự trùng dưới thân tiếp tục cọ xát giữa bắp đùi dính mật dịch của cô, dịu dàng nói: “Đau thì nói không tiếp tục, nếu không tôi sẽ đau lòng.”

Nói xong câu này, Frederick vỗ nhẹ bộ mông cong của Mia, ý bảo cô đứng lên đi về, Mia hoảng hốt trượt xuống khỏi cơ thể Frederick, vất vả chống đỡ hai chân run rẩy đứng lên, nhưng không thể đi.

Cơ thể của cô đã quen được Frederick thoả mãn, vừa nãy bị đùa bỡn kịch liệt, bây giờ anh lại dứt khoát buông cô ra như vậy khiến cô không biết làm gì, cô có thể cảm giác được hoa huyệt dưới thân không ngừng khép mở, không thể đóng lại, kêu gào muốn được anh cho, khát vọng trong bụng đã hoá thành cơn đau, làm cô bước đi khó khăn.

Lúc này Frederick cố tình thấp giọng nói bằng giọng nói như tơ lụa của mình: “Chỉ cần tự em ngồi xuống, tôi có thể lấp đầy em, Tiểu Mia.”

Nghe vậy, Mia đỡ tường đứng tại chỗ không dám quay đầu lại, cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bây giờ của Frederick, anh lười biếng nhàn tản ngồi trên ghế, cự trùng thẳng đứng đang chờ cô hiến dâng bản thân.

Khát vọng dưới thân làm cô run rẩy muốn dâng bản thân lên, nhưng một chút ý chí còn sót lại nói với cô, Frederick đang cố ý đùa bỡn cô, nếu cô thật sự ngoan ngoãn ngồi lên, không phải sẽ như ý anh sao?

Thế là cô cắn chặt răng, run rẩy dựa vào vách tường, chật vật chạy ra khỏi khoang điều khiển, Mia vất vả chạy về phòng, cô không hề do dự vọt vào phòng tắm.