Chương 4

Tôi thì có rắc rối cái mẹ gì?

Tôi quay đầu nhìn sang, ánh mắt quét qua tòa lầu kia liền choáng váng.

Tôi nhìn thấy Đào Vân Nhi bị một người đàn ông ép vào lan can, run rẩy bảo vệ bụng.

Chết tiệt! Mẹ của nam chính!

Vinh hoa phú quý nửa đời sau của tôi!

Tôi kinh hoàng: "Ngươi định làm gì ???"

Ngụy Phong nhếch môi: "Nàng ta là cái thá gì? Còn dám đặt cạnh Khương Nhan Thanh ngươi để so sánh, hôm nay ta sẽ giúp nàng xử lý ả ta."

Nói xong hắn xua tay, thấy gã đàn ông định đẩy Đào Vân Nhi xuống, ta vội vàng hét lên: “Tề Kha!”

Khi Tề Kha bước ra ngoài nhìn, rõ ràng anh ta đã nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng từ khoảng cách xa như vậy, cho dù có sử dụng khinh công cũng khó có thể đỡ được Đào Vân Nhi.

Anh ấy cần giúp đỡ.

Tôi không có thời gian để suy nghĩ, liền tiến lên một bước, quỳ một chân xuống và quay lưng hướng lên trời.

"Lên!"

Không cần suy nghĩ, Tề Kha giẫm lên lưng tôi và nhảy lên đỡ Đào Vân Nhi đang rơi xuống.

Ngụy Phong sửng sốt.

Khách đang hóng hớt bên cạnh tập thể hóa đá.

"Tiểu thư!!" Hạnh Nhi hoảng hốt chạy tới giúp tôi: "Làm gì có chuyện thân làm tướng quân phu nhân lại đi làm lót chân cho người khác! Lần sau..."

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi bình tĩnh vỗ nhẹ vào dấu chân trên người mình và nói: “Lần sau em lên đi.”

Hạnh Nhi: "Lần sau nhớ dùng một mảnh vải đậy lên đã nhé. Nhìn xem quần áo bị bẩn hết rồi."

Tôi:"……"

Ở bên kia, Tề Kha ôm Đào Vân Nhi rồi tiếp đất an toàn, cảnh tượng chả khác gì phim sitcom ba xu chiếu lúc tám giờ tối. Anh ta giao Đào Vân Nhi cho tôi và bay đi bắt tên mặc áo đen đứng trên đỉnh lầu.

Không ngờ, một con dao bay còn nhanh hơn anh ta, sượt qua tai Tề Kha rồi đâm thẳng vào tim người đàn ông.

Tôi lập tức quay lại và trừng mắt nhìn Ngụy Phong.

Anh ta ngây thơ nhìn tôi, vỗ tay nói: “Tên thích khách đó giữa thanh thiên bạch nhật dám gi.ế.t người trong phủ tướng quân. Ta sợ hắn sẽ làm tổn thương Tề tướng quân nên đành phải ra tay. ...Phu nhân không cảm ơn ta cũng được, cớ sao lại dùng ánh mắt đó nhìn ta?”

Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Cám ơn cả nhà ngươi.”

Cách một năm không gặp, đúng như tên gọi của hắn, Ngụy Phong càng ngày càng điên rồi.

( Chữ 风 trong tên Ngụy Phong đồng âm với chữ 疯 - điên)

Khi chúng tôi cùng ở trong quân doanh, hắn ta đối xử với tôi rất khác.

Có lần tôi thấy hắn ta giấu chiếc khăn tay của tôi, ban đêm lấy ra đưa lên mũi ngửi say mê.