Chương 13



Gần đây, trình độ bắn tên của Vũ Đình đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, chỉ với vài ngày đã thành thạo sử dụng mấy loại vũ khí, hơn nữa còn bắn trúng liên tiếp vòng mười khiến Đỗ Khang kiệm lời như vậy cũng phải miễn cưỡng khen ngợi:

“Tiến bộ không tệ. Hôm nay đổi sang bắn thật đi”

“Hả?”. Cô tròn xoe mắt, hạ cung tên xuống, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Đây chẳng phải bắn thật thì là gì ạ?”

“Vậy cô cảm thấy có chút nào tàn nhẫn chưa?”

Vũ Đình lại lắc đầu: “Hình như chưa. Chỉ bạo tay hơn được một chút”

“Bây giờ bắn tên trước, bắn đến khi một mũi tên của cô xuyên được ba con chim thì bắn súng”

“Bắn chim? Nhưng mà ở đâu?”

Đỗ Khang không trả lời cô, chỉ xoay người ra hiệu cho một người đàn em đứng sau, người đàn em kia ngay lập tức “vâng” một tiếng rồi đi đến một tủ điện, nâng cần gạt lên, đằng sau mấy tấm bia liền vang lên mấy âm thanh “két… két” như vật nặng gì được mở ra.

Vũ Đình ngoảnh đầu lại, nhìn thấy bãi cỏ phía trước có một đàn chim sẻ nhỏ vừa được thả ra, vài con còn ngơ ngác nhảy lên khỏi mặt đất, sau đó bắt đầu đập cánh bay lên. Đúng lúc này, Khang nói to:

“Vào vị trí”

Vũ Đình cầm cung tên đứng thẳng người, vào vị trí chuẩn bị bắn, lòng bàn tay không hiểu sao bỗng dưng lại đổ ra nhơm nhớp mồ hôi. Mũi tên cô ngắm thẳng lên trời, khi đàn chim sẻ bay đến một độ cao nhất định, người đàn ông bên cạnh mới gầm lên:

“Bắn”

Mũi tên trên cánh cung ngay lập tức bay đi, thế nhưng không đủ độ chuẩn xác, cũng không hề dứt khoát mà lại phảng phất như run rẩy, không hề trúng nổi con nào. Khang nhìn thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, lại tiếp tục hô “bắn”, Vũ Đình cứ bắn trượt một mũi lại phải thay tên một mũi, cuối cùng cả một đống tên sau lưng đã hết mà ngay cả một cọng lông chim cũng không xuyên qua được.

Đỗ Khang nhìn đàn chim bay đi hết, điên tiết quát ầm lên:

“Cô muốn học bản lĩnh hay là học từ bi phóng sinh đấy hả?”

“Tôi…không nỡ ra tay. Mấy con chim đó không có tội”

“Vậy cô ngồi chờ người ta đến gϊếŧ cô thì mới xác định đối phương có tội?”. Đỗ Khang mất hết kiên nhẫn, nhìn chằm chằm Vũ Đình: “: “Trên đời này không có chuyện đúng sai, chỉ có kẻ yếu và kẻ mạnh. Cô không gϊếŧ người thì người gϊếŧ cô, đừng ở đây nói đến chuyện từ bi. Từ bi với người khác chính là tàn bạo với chính mình. Nhớ kỹ cho tôi, phải gϊếŧ một trăm người để được sống thì nhất định cũng phải gϊếŧ đủ một trăm người. Bản thân chỉ có một cái mạng, mạng sống mới là thứ quan trọng nhất, bất kể đối phương có tội hay vô tội, nếu uy hϊếp đến mạng sống của cô thì đều phải gϊếŧ sạch”

Mấy lời nói của Đỗ Khang như gõ thẳng vào tâm trí của Vũ Đình, cô nhớ lại khoảnh khắc mình vùng vẫy đến kiệt quệ trong xe mong tìm một con đường sống, vậy mà Lưu Bình Nguyên không mảy may thương xót, khiến cô chật vật lắm mới có thể sống đến ngày hôm nay. Đỗ Khang nói đúng, nhân từ với người khác chính là tàn nhẫn với bản thân mình. Thế thì tại sao cô lại phải nhân từ? Mạng sống mới là quan trọng nhất.

Vũ Đình hít sâu một hơi, lập tức lắp một mũi tên khác vào cung, giương cung tên lên: “Anh Khang, thả thêm chim nữa đi. Lần này tôi nhất định sẽ bắn trúng”

Đỗ Khang cầm một bó tên mới ném lên bàn, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Vũ Đình: “Nhớ kỹ, Người ta đâm cô một dao, cô phải trả lại hai dao, người ta cho cô một viên đạn, nhất định cô phải lấy mạng kẻ đó. Đàn chim không có tội nhưng nó lại là công cụ rèn luyện cho cô, chúng chỉ là động vật bậc thấp vô tri. Không phải nói muốn học bản lĩnh sao? Muốn có bản lĩnh, trước hết phải ngửi quen mùi máu tươi đi đã. Gϊếŧ người cũng phải làm, gϊếŧ mấy con chim có là gì?”

“Tôi biết rồi”

Trong khi đó, trên tầng hai của biệt thự, Liêm báo cáo tình hình mấy mỏ dầu ở Tây Á xong vẫn không thấy Tô Uy Việt có động tĩnh gì, anh vẫn lặng im cầm cốc trà thảo mộc đứng bên cửa sổ, bóng lưng cao lớn phảng phất đầy vẻ uy quyền cùng cô độc, khiến người khác có cảm giác không thể tới gần.

Mãi một lát sau đó, Tô Uy Việt mới chậm rãi quay người đi lại bàn làm việc, hỏi anh ta:

“Chú có ý kiến gì không?”

Liêm hơi liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện ra trên bầu trời có mấy con chim sẻ bị mũi tên của người nào đó xuyên qua, đập cánh yếu ớt rồi từ từ rơi xuống, những con khác bị dọa liền kêu lên tán loạn.

Anh ta âm thầm thu ánh mắt về rồi đáp:

“Đại ca, em nghĩ tình hình ở Kuwait không ổn lắm. Hơn nữa bọn Frank nhăm nhe mỏ dầu Lưỡng Hà của chúng ta từ lâu rồi. Nếu như không có phương án đối phó, ắt hẳn sẽ xảy ra vấn đề”

“Đám công nhân thế nào?”

“Mấy ngày trước xảy ra một vụ ẩu đả nhỏ, nhưng gần đây cứ cách hai tuần lại xảy ra đánh nhau, tiền lệ này chưa từng có. Người của chúng ta trông chừng bọn chúng rất tốt, hơn nữa bọn chúng xưa nay rất sợ súng đạn nên hầu như không dám chống đối. Không hiểu sao gần đây lại trở nên như vậy”

Tô Uy Việt trầm mặc ngẫm nghĩ một lát, gương mặt cương nghị hơi cau lại, lúc sau mới nhàn nhạt mở miệng: “Có kẻ kích động sau lưng bọn chúng”

“Ý của anh là…”. Liêm ngẩng đầu nhìn sắc mặt lạnh tanh của Tô Uy Việt, ngập ngừng nói thêm: “Người của chúng ta ở Kuwait làm phản?”

“Ở đất nước có chiến sự, bất kỳ kẻ nào có thể cho lợi ích cao hơn, con người đều có thể phản bội. Thứ có giá trị nhất Kuwait hiện tại không phải là tiền hoặc dầu, mà là vũ khí. Cho nên khi đám công nhân manh nha có gan chống đối, tức là có kẻ đã âm thầm tuồn vũ khí vào cho chúng”

Chỉ một vài thông tin bình thường từ Tây Á cung cấp về, Tô Uy Việt suy luận một chút đã chỉ ra được vấn đề là ở đâu, khiến Liêm dù đã quen với những việc như vậy rồi vẫn không khỏi thán phục. Nhiều năm như vậy, đại ca anh ta một mình tung hoành khắp năm châu bốn bể, bất kể hiểm nguy khó khăn thế nào đều có thể dẹp yên cả. Có thể có được thanh thế như ngày hôm nay, nắm trong tay rất nhiều vũ khí lẫn các mỏ dầu ở các vùng chiến sự, đại ca của anh ta đã phải trả một cái giá không hề rẻ, mà điều này cũng chứng minh Tô Uy Việt không hề tầm thường, xứng đáng cho rất nhiều đàn em, trong đó có anh ta đi theo.

Liêm nhẹ nhàng gật đầu: “Đại ca, em hiểu rồi”

“Cậu gọi Tôn Lập đến đây, tôi muốn hỏi ông ta một số việc”

“Vâng, đại ca”

Hai ngày hôm sau, các nguyên liệu điều chế nước hoa của Vũ Đình đã gần như gom đủ, cô chỉ còn thiếu một vài cây thảo mộc mọc ở hơi sâu trong rừng, cho nên mới sáu giờ sáng, Vũ Đình đã xách giỏ mây chạy ra sau biệt thự, men theo con đường mòn nhỏ đi vào rừng.

Cô vừa huýt sáo vừa chạy dọc theo sườn núi, đi một lát liền tìm được một ít cỏ xạ hương, ngải dấm và cam tùng. Vũ Đình nhổ xong lại cẩn thận phủi bụi đất bám trên rễ, sau đó mới bỏ vào giỏ mây. Cô ngẩng đầu nhìn xa xa phía trước, thấy thấp thoáng có cây nho thân gỗ quả đen chi chít ngay sau một cây Chò cổ thụ liền sung sướиɠ reo lên:

“Nho. Trời ạ. Sao nơi này lại có nho thân gỗ?”

Nho thân gỗ là loài cây khó trồng, trên thực tế, ở Việt Nam loại quả này rất đắt, quanh năm chăm bón mới ra quả. Vậy mà ở Vân Sơn này còn có nho thân gỗ mọc dại, hơn nữa quả lại đen bóng to lớn, có dùng đầu ngón chân để đoán cũng biết chắc hẳn hương vị sẽ rất ngon.

Vũ Đình hào hứng chạy như bay lại gần cây nho, hái hết quả này đến quả khác cho vào giỏ mây. Cô ăn thử vài quả thấy rất ngọt, lại muốn đem về cho đám đàn em ở biệt thự nên hái càng nhiều. Đến lúc nho đã trĩu nặng giỏ mây rồi Vũ Đình mới hài lòng quay về, có điều đột nhiên cô lại không nhớ ban nãy mình từ đâu đến, ở trong rừng toàn cây là cây nên chỗ nào cũng thấy giống nhau.

Vũ Đình bắt đầu mất phương hướng, lần mò đi bên trái, chạy hai vòng cuối cùng lại quay về chỗ cây nho ban nãy, bấy giờ nhìn xung quanh mới thấy cảnh vật âm u không một tiếng động, lòng bắt đầu phát run.

Cô hít sâu một hơi, nhặt một viên đá sắc cạnh đánh dấu vào một thân cây gần đó để nhớ đường, sau đó vừa đi vừa gọi tên từng người trong đám đàn em của Tô Uy Việt. Vũ Đình gọi một hồi cũng không nghe tiếng ai đáp lại, cuối cùng lại nghe tiếng sột soạt của thứ gì đó dẫm vào lá cây khiến sống lưng cô đột nhiên cứng đờ.

Cô quay ngoắt lại, hét to: “Ai đấy?”

Tiếng động bỗng nhiên im bặt, nửa phút sau cũng không thấy có động tĩnh gì tiếp theo. Vũ Đình tưởng mình thần hồn át thần tính nên ôm ngực khẽ thở phào một hơi, không ngờ giây tiếp theo liền nghe tiếng gầm rất to ngay sau lưng mình.

Mặt cô ngay lập tức xanh mét như tàu lá, gào lên: “Mẹ ơi, có gấu. Mẹ ơiiiiiiii”

Một con gấu đen to gấp hai lần người bình thường thò ra sau bụi cây, hai chân đứng thẳng nhìn chằm chằm cô, lúc ấy Vũ Đình đến nghĩ cũng không cần nghĩ đã co giò bỏ chạy. Cô không nhớ đường, không biết phương hướng, lúc này thì mặc kệ vào sâu trong rừng hay về đến biệt thự, cứ chạy trước rồi tính. Mà con gấu kia nhìn thấy cô chạy như vậy cũng ngay lập tức đuổi theo, thân hình to béo ục ịch của nó di chuyển rất nhanh, bốn chân như đi mà chạy trên mặt đất, dẫm lên các cành cây khô kêu răng rắc.

“Tô Uy Việt, cứu tôi với”. Vũ Đình bỏ chạy thục mạng, chốc chốc lại ngoái đầu nhìn xem gấu đuổi đến đâu rồi, mồm miệng hét liên tục: “Anh Khang, cứu tôi với”

Trong rừng rất nhiều dây leo lẫn nhánh cây mục, mấy lần cô không cẩn thận bị vấp ngã, đập mặt xuống đất đau điếng, cơ hồ còn nếm được cả vị máu từ khóe miệng mình. Tuy nhiên ngoảnh lại vẫn thấy con gấu kiên trì đuổi theo, bộ lông màu đen xám của nó luồn lách qua màu xanh của cây cỏ trong rừng khiến người khác có cảm giác sợ hãi một cách kỳ dị, Vũ Đình không dám nằm nửa giây đã lại lồm cồm bò dậy, tiếp tục chạy.

Trong tay cô không có súng cũng chẳng có tên, đánh nhau tay đôi với gấu chẳng phải tự tìm chỗ chết sao? Mà sao ở Vân Sơn lại có động vật quý hiếm thế này, Tô Uy Việt, nhà anh có gấu mà không ngửi mùi thấy à? Mũi sói của anh đâu rồi? Còn dám không ngăn cản cô lên núi.

Vũ Đình vừa chạy vừa rủa tên đại ca nào đó, cuối cùng may sao chạy một lúc lại thấy được thấp thoáng biệt thự hiện ra trước mặt. Cô lập tức quên cả đau đớn, hét to: “Có gấu, mọi người ơi, cứu, cứu”

Đúng lúc này con gấu cũng đuổi sát đến nơi, ngoạc mồm gầm gừ một tiếng vang vọng cả rừng núi.

Đám người của Tô Uy Việt phát hiện ra âm thanh của gấu, tất cả đều ôm súng chạy ra bên ngoài. Mấy người đàn ông nhìn thấy Vũ Đình đầu tóc xõa tung chạy trước con gấu thì ngay lập tức giương súng nhắm bắn. Mà bước chân cô từ khi nhìn thấy đám người mặc áo đen kia thì lại càng lao như bay, thoáng chốc đã vọt lên, nhảy phắt một cái, ôm cứng lấy cổ một người.

“Mẹ ơi, có gấu, cứu tôi với… cứu với”.

Cô run rẩy quặp chặt hông người kia, hai mắt nhắm tịt chờ đợi đám đàn em của Tô Uy Việt nổ súng gϊếŧ gấu, không ngờ qua năm giây, sáu giây, bảy giây… vẫn không có âm thanh gì, Vũ Đình he hé mắt ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới phát hiện ra người mình đang ôm cứng lấy lại là Tô Uy Việt.

Ánh mắt anh ta hiện tại rất phức tạp, có chút khó chịu, lạnh lùng, cũng phảng phất ra một tia ngạc nhiên, tuy nhiên lại không hề mảy may kinh hoảng. Vũ Đình thấy vậy lại liếc đám đàn em của Tô Uy Việt một vòng, thấy bọn họ mặt mày ai ai cũng đều cứng ngắc cả lại, dường như không thể tin nổi giữa ban ngày ban mặt mà cô dám làm đến mức độ này.

Vũ Đình không cần giữ thể diện cho đại ca nữa sao? Dù sao thì thời điểm này đang có rất nhiều người đứng ở đây. Yêu đương hay muốn abc xyz gì đó có thể để lên phòng riêng rồi làm mà.

Một người che miệng ho khan mấy cái, tiếp theo là mấy tiếng húng hắng ho khác. Vũ Đình trong thoáng chốc liền bối rối đến đỏ cả mặt, tuy nhiên vẫn còn sợ con gấu kia nên vẫn không chịu buông tay. Cô ấp úng thanh minh: “Gấu… đuổi theo tôi… Thật đấy… tôi không nhanh chân là nó… ăn thịt tôi rồi”

Tô Uy Việt liếc cô, không đáp.

Mà thái độ của mọi người xung quanh đó lúc này lại càng thêm quái gở.

Vũ Đình cảm nhận thấy bầu không khí càng lúc càng khó hiểu liền từ từ quay đầu về phía sau, phát hiện ra con gấu kia đã ngoan ngoãn ngồi xuống từ khi nào, bây giờ nó không còn dữ tợn như ban nãy nữa mà giống hệt chó con nhìn thấy chủ, hai chân trước chống xuống đất, chớp chớp mắt nhìn Tô Uy Việt.

Liêm lúc này mới lên tiếng: “Đại ca, để em dắt nó quay về rừng”

Tô Uy Việt gật đầu, đôi mắt đột nhiên trở nên nghiêm nghị, anh ta nhìn con gấu vài giây rồi lại nhìn về cánh rừng phía trước, con gấu kia dường như hiểu được ám thị từ mắt Tô Uy Việt, đành ngoan ngoãn đứng dậy rồi theo Liêm quay trở về rừng.

Nhìn cảnh tượng đó, Vũ Đình mới chợt nhận hình như Tô Uy Việt không phải là không ngửi thấy mùi của gấu ở Vân Sơn, mà là anh ta cố ý nuôi nó trong rừng. Con gấu kia coi Tô Uy Việt như chủ của mình, từ lúc nhìn thấy anh ta là đột nhiên trở nên nghe lời, không gầm gừ cũng không làm loạn nữa.

Tô Uy Việt giống hệt như chúa tể của thế giới hoang dã, chỉ một cái liếc mắt thôi cũng đủ bản lĩnh điều khiển muôn loài.

Đúng lúc này, có một giọng đàn ông đột nhiên vang lên: “Xưa nay vẫn nghe nói anh Việt không có đàn bà, vậy mà đến Vân Sơn mới biết thiên hạ đồn nhầm rồi. Thì ra là người đẹp nuôi ở trong nhà”

Vũ Đình nhíu mày nghiêng đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói kia, thấy có một người lạ mặt đứng đây từ khi nào. Ông ta không cao lắm, chỉ hơn mét sáu, tóc để hơi dài, thoạt nhìn cũng nhận ra là người Châu Á nhưng không giống người Việt Nam. Mắt nhỏ mũi tẹt, miệng mỏng, toàn thân toát ra mùi xảo quyệt, trông khá giống người Trung Quốc.

“Ơ”. Cô ngơ ngác thốt lên.

Tô Uy Việt lúc này mới lạnh lùng nhả ra hai chữ: “Buông tay”

“À vâng vâng, tôi xuống ngay”. Vũ Đình ngay lập tức trèo xuống, phủi phủi tay rồi cười hì hì: “Xin lỗi nhé. Tại ban nãy con gấu kia đuổi theo, tôi sợ quá nên…”

Cô còn chưa nói hết câu, Liêm đã ngắt lời: “Ở đây chúng tôi đang bàn chuyện. Mời lên phòng”

Vũ Đình cúi xuống nhặt đám quả nho lẫn thảo mộc lăn đầy dưới nền đất, cho vào giỏ mây rồi gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi đi ngay”

Sau khi bóng cô khuất sau cánh cửa biệt thự rồi, Tôn Lập mới cười cười: “Anh Việt, người phụ nữ này không tệ. Khó trách lọt được vào mắt xanh của anh. Đúng là quốc sắc thiên hương”.

Tô Uy Việt nhướng mày nhìn Tôn Lập, không đáp, chỉ thong thả nhấp một ngụm trà. Tôn Lập không phải là đàn em của anh mà là một tên trung gian môi giới khai thác dầu mỏ ở Kuwait. Mấy năm trước, Tô Uy Việt sau khi nắm trong tay một số mỏ dầu ở Kuwait thì cần đến nhân lực khai thác, mà dù sao anh cũng không phải là người bản xứ cho nên buộc phải tìm đến trung gian là Tôn Lập để thuê công nhân khai thác.

Tôn Lập là người Trung Quốc, gần năm mươi tuổi, hắn ta lăn lộn ở Tây Á hơn hai mươi năm nay, thủ đoạn, gian xảo và kinh nghiệm có thừa. Mặc dù biết không thể tin loại người này nhưng hợp tác thì hai bên cùng có lợi, Tô Uy Việt đành phải giao lưu với Tôn Lập. Bây giờ công nhân ở các mỏ dầu bắt đầu manh nha làm phản, tất nhiên anh cũng phải tìm ông ta hỏi tội.

Tô Uy Việt không để tâm đến chuyện Tôn Lập nhắc đến Vũ Đình mà vào thẳng vấn đề: “Biết tôi gọi ông đến đây làm gì chứ?”

“Anh Việt, nếu tôi đoán không nhầm là vì chuyện công nhân mỏ dầu đúng không?”

Liêm đứng bên cạnh Tô Uy Việt, liếc ông ta: “Công nhân là của ông, xảy ra chuyện gì trong đám công nhân, ông phải chịu trách nhiệm”

Tôn Lập khẽ cau mày, ông ta giống như một con cáo già nhiều năm, suy nghĩ điều gì cũng không biểu hiện trên khuôn mặt: “Anh Việt à, dù sao tôi với anh cũng đã hợp tác nhiều năm rồi. Anh biết con người tôi. Công nhân của tôi xảy ra chuyện, tôi có thể không quản được sao? Chỉ là gần đây đám Frank được quyền khai thác thêm một mỏ dầu mới, anh biết đấy, bọn chúng trước giờ đâu ưa các anh. Các anh với Frank như nước sông không phạm nước giếng nên tạm thời mới chưa đυ.ng độ với nhau. Nhưng tôi nghĩ, chuyện công nhân trong mỏ dầu Lưỡng Hà, Frank đã nhúng tay vào rồi. Cách đây vài ngày, tôi còn nghe được bọn chúng nói sẽ thôn tính Lưỡng Hà”. Tôn Lập nói đến đây, lại liếc mắt nhìn Tô Uy Việt: “… hơn nữa, còn muốn lấy mạng các anh”

Đỗ Khang nghe xong liền chửi thề một tiếng: “Con mẹ nó, chúng nó dám đυ.ng đến đại ca, để xem ông đây có cho chúng nó đi chầu diêm vương trước không”

Tô Uy Việt lạnh nhạt liếc mắt, Đỗ Khang đang hùng hùng hổ hổ đành phải ngậm miệng, không nói nữa. Đến khi bầu không khí đã yên tĩnh trở lại, anh mới chậm rãi cất lời: “Chuyện công nhân của ông, đương nhiên ông phải quản”. Thái độ của Tô Uy Việt rất rõ ràng, khẩu khí mang theo cả sự lạnh lùng khiến Tôn Lập có cảm giác áp đặt: “Kiểm tra xem trong đám công nhân, có kẻ nào có vũ khí hay không? Chỉ cần phát hiện ra, dù là vũ khí thô sơ nhất cũng gϊếŧ không tha”

Tôn Lập nhìn Tô Uy Việt, người này dù còn trẻ tuổi nhưng không hề nể nang ai, tàn nhẫn cũng không kém ai. Cách đây bốn năm, Tô Uy Việt tìm đến ông ta, không vòng vo cũng không cầu cạnh, chỉ mang theo hai người đàn em là Liêm và Đỗ Khang đến, nói duy nhất một câu: “Tôi cần hai nghìn công nhân khai thác mỏ Lưỡng Hà, trả công ông bằng 3kg vàng thỏi nguyên chất. Ông chỉ có một con đường, tuyệt đối không có quyền từ chối”.

Cả đời lăn lộn của Tôn Lập chưa từng gặp qua người nào u lãnh, ngang ngược và bá đạo như người này, trong thoáng chốc ngây ra. Sau khi kiểm tra túi vải trên bàn thấy đúng là vàng thỏi nguyên chất thật, ông ta liền bật cười ha hả, cuối cùng đồng ý với Tô Uy Việt.

Hợp tác với anh ta bốn năm, chưa bao giờ Tôn Lập nhìn thấy Tô Uy Việt có đàn bà. Hôm nay mới biết, hóa ra anh ta nuôi phụ nữ trong chính đại bản doanh của mình, hơn nữa cũng chỉ có duy nhất một người phụ nữ. Chẳng trách thiên hạ tìm không ra. Có lẽ cô gái kia là người độc nhất vô nhị chiếm được trái tim sắt đá của Tô Uy Việt.

Tôn Lập nghĩ đến đây, đành gật đầu: “Anh Việt yên tâm, tôi quay về Kuwait sẽ chỉnh đốn lại đám công nhân ngay. Có tin tức gì nhất định sẽ báo cáo anh”

“Được”

Trong khi đó, Vũ Đình có đủ nguyên liệu thì ngay lập tức bắt tay vào điều chế nước hoa cho Tô Uy Việt. Cô xin anh ta một phòng nghiên cứu nho nhỏ trong biệt thự, trên bàn bày đủ loại dụng cụ thủy tinh và dụng cụ chưng cất, Vũ Đình vừa ăn nho vừa chờ đợi quá trình chiết xuất ra nước hoa, sau đó buồn chán quá lại gục xuống ghế nghĩ ngợi.

Cơ thể của Tô Uy Việt đúng là hấp dẫn thật, ban nãy cô ôm anh ta, phát hiện ra từng múi cơ trên người Tô Uy Việt rất rắn chắc, l*иg ngực vừa rộng vừa ấm, da thịt có độ đàn hồi rất tốt, chứng tỏ anh ta cũng là người luyện võ lâu ngày, ngay cả eo cũng rất thon.

Đúng rồi, dáng của Tô Uy Việt lúc mặc sơ mi chính là lưng rộng hông thon, không có chút mỡ thừa nào. Cô đã nhìn trộm anh ta cởi trần mấy lần rồi, đúng là cực phẩm của cực phẩm, bây giờ nếu được nhìn thấy cả người của anh ta chắc là phải mất ngủ liền mấy đêm đấy nhỉ? Trai đẹp thế cơ mà.

Vũ Đình nuốt nước bọt ừng ực, đúng lúc đó dụng cụ chưng cất cũng sôi lên. Cô ở trong phòng canh quá trình chiết xuất nước hoa ba ngày ba đêm, ăn uống tắm rửa cũng phải làm thật nhanh. Đến tối ngày thứ tư thì toàn bộ thảo mộc đã được chiết thành nước hoa xong xuôi, dung dịch trong veo không một gợn bẩn.

Vũ Đình sung sướиɠ cầm lọ nước hoa hít hít ngửi ngửi, cảm nhận được đúng loại hương thuần khiết Tô Uy Việt cần liền sung sướиɠ phát điên, cô quá hưng phấn nên quên mất thời gian, vội vàng mở cửa chạy sang phòng Tô Uy Việt.

Lúc này, Tô Uy Việt đang nằm trên giường nhưng không sao ngủ được, bỗng nhiên nửa đêm lại nghe tiếng gõ cửa. Giọng nói không che giấu sự vui vẻ của Vũ Đình truyền vào: “Việt, tôi vào được không?”

---------