Chương 08: Thẻ đen

Giọng nói lảnh lót của cô gái vang lên, sắc mặt của Vương Trác lập tức co lại. Hừ, bị một ả đàn bà khinh thường, lên mặt dạy đời, vậy còn gì gọi là tự tôn của đàn ông.

Vương Trác không nói không rằng, hung hắng bước lên chắn trước mặt cô gái, sau đó dùng tay đẩy mạnh cô ra phía sau.

Cô gái mất đà, theo quán tính sắp ngã nhào xuống đất. Vừa lúc Ngọa Bách Sênh phản ứng nhanh, lập tức vươn tay kéo mạnh cô gái vào trong l*иg ngực. Bốn mắt nhìn nhau, tâm tư bỗng chốc trở nên đầy phức tạp.

- Cảm ơn!

Cô gái nhẹ nhàng gật đầu về phía Ngọa Bách Sênh. Anh không đáp, bước từng bước nặng nề về phía Vương Trác, co chân đá mạnh một cước lên mặt anh ta. Vương Trác bị đánh bất ngờ, không kịp chống cự, đầu óc lập tức tối sầm, lăn lộn vài vòng trên mặt đất.

Cú đạp này của Ngọa Bách Sênh khiến Vương Trác đau đớn đến tê buốt, máu tươi chảy òng ọc từ hai lỗ mũi của anh ta, ngấm cả vào trong miệng.

- Mau gọi bảo vệ!

Đám nhân viên còn lại gấp gáp hò hét, tình thế lúc này trở nên vô cùng hoảng loạn.

- Mày dám đánh tao?

Vương Trác đưa tay lau miệng, nhận ra không chỉ sống mũi đã bị dập xương mà trên má vô thức bị giày của Ngọa Bách Sênh cắt một đường dài.

Ngọa Bách Sênh luôn luôn có thói quen nhét dao lam dưới đế dày để tự vệ. Do vậy, chỉ với cú đạp vừa rồi, Vương Trác đã nghiễm nhiên bị thương vô cùng nghiêm trọng.

- Anh dám đánh phụ nữ? Thật bỉ ổi!

Ngọa Bách Sênh cười gằn, đưa tay vuốt nhẹ tóc. Ánh mắt anh càng lúc càng trở nên hung hiểm, khiến đối phương nhất thời không rét mà run.

Lúc này, Vương Trác mới biết, bản thân anh ta vừa ngẫu nhiên đắc tội với một người không phải dạng vừa. Bảo vệ nhanh chóng vây kín xung quanh Ngọa Bách Sênh, kẻ nào người nấy đều hung hăng, chỉ chờ lệnh là xông vào dạy dỗ cho anh một bài học.

Tình thế trở nên vô cùng hỗn loạn, hai bên đối phương đều công kích, hằm hè lẫn nhau. Sau đòn phản công vừa rồi, Vương Trác cũng đã chùn chân hơn.

- Vương Trác, chuyện gì thế này?

Từ trên tầng, một bóng hình cao lớn nhanh chóng bước xuống. Anh ta là giám đốc cửa hàng ngọc trai, sau khi nhận được tin tức liền vội vàng tìm tới giải quyết.

Vương Trác nhận thấy cứu tinh của mình đã tới liền vội vàng chống tay đứng dậy, gấp gáp thanh minh:

- Anh Nghiêm Chấn, hắn không có tiền mà dám đến đây đòi mua ngọc trai. Bị em nhắc nhở liền giở trò chống đối!

- Cậu im miệng! Tôi đã trích xuất camera, kẻ gây sự trước là cậu!

Nghiêm Chấn hừ lạnh, vung tay tát mạnh lên má Vương Trác. Bằng chứng ở ngay trước mắt mà anh ta vẫn còn ngang nhiên dám chối cãi.

Vương Trác sợ hãi, lập tức cúi rạp đầu, không dám lên tiếng nữa.

- Quý khách, rất xin lỗi vì nhân viên chúng tôi đã vô lễ với anh. Để bù đắp, cửa hàng chúng tôi sẽ giảm giá năm mươi phần trăm cho quý khách trong lần giao dịch này.

Thái độ thành khẩn của Nghiêm Chấn khiến Ngọa Bách Sênh cũng cảm thấy thoải mái hơn. Anh đưa mắt liếc dọc Vương Trác một lượt, khóe môi nở nụ cười nhạt. Ngọa Bách Sênh chỉ tay vào viên ngọc trai, lạnh lùng đáp:

- Lấy cho tôi viên ngọc này. Không cần giảm giá, trực tiếp quẹt thẻ!

Vừa nói, Ngọa Bách Sênh vừa đưa tay vào trong túi áo, rút thẻ đen, chìa cho Nghiêm Chấn. Nghiêm Chấn lịch sự đón lấy, sau đó sai các nhân viên khác cẩn thận gói lại. Vì ngọc trai rất quý nên động tác gói ngọc trai của họ cũng rất chậm.

Ngay khi nhân viên đem thẻ đen của Ngọa Bách Sênh để thanh toán, dòng số chạy dài dằng dặc trên màn hình máy tính đã khiến tất cả bọn họ đều há hốc miệng sửng sốt, không dám tin vào những gì mắt mình trông thấy.

Số dư trong thẻ đen của Ngọa Bách Sênh đã lên tới mười lăm số không. Quả thực không thể chỉ dựa vào bề ngoài mà đã vội đánh giá kẻ khác.