Chương 06: Sự khinh thường của nhân viên

Cảm giác tự do tự tại đi trên đường như thế này nên được gọi là thế nào nhỉ?

Ngọa Bách Sênh cười nhẹ, tùy ý đấm vài đường vào không trung, xương cốt cũng như được nắn lại thêm chắc khỏe. Lâm Khiết chưa hề biết, cho dù không cần số tiền cỏn con của cô ta, Ngọa Bách Sênh vẫn thừa sức mua nhà quẹt thẻ, sổ đỏ ngập trời, có thể đem lên cân hàng tá.

Vì cha Lâm đối với anh không tồi, do vậy Ngọa Bách Sênh cũng thoải mái, nhiệt tình thực hiện mong muốn của ông.

Ngọa Bách Sênh tùy ý bắt một chiếc taxi đậu ven đường, đưa cho lái xe địa chỉ tới quầy ngọc trai chất lượng và hiện đại nhất trong thành phố. Tài xế xe là một thanh niên tuổi chừng hai mươi, sau khi nghe địa điểm nơi Ngọa Bách Sênh muốn đến, anh ta có chút giật mình.

- Này… này anh trai! Anh có biết nhà hàng ngọc trai nổi tiếng nhất thành phố có giá lên tới tiền tỷ hay không?

Nghe anh ta hỏi, Ngọa Bách Sênh chỉ thờ ơ gật đầu:

- Đã biết! Ý anh muốn nói là gì?

- Haaa… Anh không tự nhìn lại bản thân mình à? Cẩn thận kẻo vừa thò một ngón chân vào cửa hàng liền bị đám nhân viên vác chổi đuổi như đuổi chó!

Những lời lẽ xúc phạm của gã tài xế đều không lọt vào tai của Ngọa Bách Sênh. Anh nhếch môi cười khẩy, tựa đầu lên thành xe, hai mắt lim dim đầy thoải mái. Ngoài trời đã bắt đầu đổ mưa. Những hạt mưa tí tách rơi lộp độp trên vòm xe, khiến Ngạn Bách Ngôn có chút khó chịu. Anh chau mày, đưa tay gõ gõ lên thành xe, tận hưởng chút không khí đặc mùi ẩm ướt.

Chẳng mấy chốc, cửa hàng ngọc trai lớn nhất trung tâm thành phố cũng ở ngay trước mắt. Ngọa Bách Sênh mở cửa bước xuống, đảo mắt quan sát cửa hàng một lượt. Cách bài trí của cửa hàng này vô cùng thanh lịch và tao nhã, tông màu chủ đạo ở đây là màu trắng dịu mắt.

Phía ngoài cửa ra vào có sáu nam bảo vệ đứng ngay ngắn hai bên canh chừng. Ngọa Bách Sênh lau lau nước mưa còn dính trên vai áo, nhẹ nhàng bước vào bên trong.

Anh đẩy cửa đi vào, tầm mắt tạm thời bị choáng ngợp bởi cảnh tượng vô cùng sang trọng và tráng lệ trước mắt. Khắp nơi trong cửa hàng đều là ngọc trai và kim cương quý hiếm, được bao bọc cẩn thận trong tủ kính chống đạn. Nhân viên đi lại đông như trẩy hội, quan khách ra vào tấp nập. Chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết, nơi này chỉ dành cho giới thượng lưu là chính. Người ngoài trung lưu không có điều kiện đặt một gót chân vào đây.

Vì vậy, khi Ngọa Bách Sênh bước vào, những người đang có mặt trong cửa hàng đều lập tức quay đầu lại nhìn anh. Ngọa Bách Sênh chỉ mặc bộ quần áo ngủ cũ kỹ, chiếc áo khoác lộn rách phần hông ngấm nước mưa càng khiến anh trở nên dị biệt với những con người sang trọng ở nơi này.

Trước ánh mắt săm soi có phần khinh miệt của người khác, thái độ của Ngọa Bách Sênh lại vô cùng bình thản. Anh bước về quầy ngọc trai, cẩn thận xem xét từng viên một.

Những viên ngọc trai sáng lấp lánh với đủ mọi kích cỡ khác nhau càng khiến Ngọa Bách Sênh cảm thấy thích mắt.

Ồ! Viên ngọc trai sáu mươi năm được niêm yết giá bảy mươi tỷ!

Ngọa Bách Sênh dùng tay sờ lên cửa kính, khuôn mặt anh tuấn bộc lộ rõ nét thích thú.

- Cho hỏi… anh muốn mua gì ạ?

Nhân viên phụ trách quầy ngọc trai chau mày nhìn Ngọa Bách Sênh đầy khó chịu. Anh ta chỉ hận không thể đem Ngọa Bách Sênh trực tiếp ném ra bên ngoài cửa hàng ngay lập tức.

Thỉnh thoảng, nhân viên còn đưa tay phẩy phẩy quanh mũi mình, ghét bỏ châm chọc:

- Tôi nghĩ có thể anh đã đi nhầm cửa hàng rồi thì phải. Đây là cửa hàng ngọc trai thật chứ không phải ngọc trai giả. Nếu anh muốn tìm mua ngọc giả, mời anh ra ngoài đầu chợ đối diện bên kia để mua!