Chưa đợi Đàm Phong kịp phản ứng, Ngọa Bách Sênh lập tức nhảy xuống hố bẫy, ngồi xổm xuống bên cạnh Lam Nha. Đàm Phong mặc dù tức đến biến sắc, thế nhưng vì an nguy của người con gái mình yêu, anh đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
- Cẩn thận! Dưới này nguy hiểm lắm!
Lam Nha nghiêng đầu nhìn Ngọa Bách Sênh, cẩn thận nhắc nhở. Giọng nói của cô đã có chút run rẩy, chân trái như muốn rụng rời.
Ngọa Bách Sênh gật nhẹ đầu, sau đó bắt đầu thử xem các chốt sắt trong bẫy. Vì đây là bẫy tự làm nên cũng không quá khó để phá.
- Uy Đình, mở balo lấy kìm sắt!
Uy Đình lập tức nghe theo, lục tìm một hồi liền đưa kìm sắt cho Ngọa Bách Sênh. Anh muốn dùng kìm, cẩn thận bẻ gãy từng răng bẫy. Mặc dù cách làm này có tốn thời gian một chút, thế nhưng cũng đã làm giảm nhất cơn đau thấu trời cho Lam Nha.
Mọi người đứng túm tụm trên miệng hố, hồi hộp quan sát mọi nhất cử nhất động của Ngọa Bách Sênh. Vì không gian hố hẹp, chỉ đủ cho hai người, do vậy Đàm Phong không thể nhảy xuống để hỗ trợ được.
Nhìn tấm lưng cao lớn đang cúi đầu, cặm cụi bẻ từng chốt răng trên chân mình, mặc dù Lam Nha đang rất đau, thế nhưng cô vẫn âm thầm cảm kích Ngọa Bách Sênh trong lòng.
Từng giọt mồ hôi dần dần rịn ra trên trán và lưng Ngọa Bách Sênh. Động tác anh làm vô cùng cẩn thận, do vậy, Lam Nha không hề cảm thấy sợ sệt chút nào.
Tạch… tạch…
Độ nửa tiếng sau, những chiếc chốt sắt cuối cùng cũng được mở bung ra. Phần chân Lam Nha đã hoàn toàn trở nên tê cứng, không thể đứng dậy đi lại. Ngọa Bách Sênh quệt ngang mồ hôi trên trán, đỡ Lam Nha dựa lưng vào thành hố, sau đó được phía trên hỗ trợ, thuận lợi kéo cô lên mặt đất một cách an toàn.
- Cảm ơn anh, Ngọa Bách Sênh!
Lam Nha mở lời cảm ơn anh. Ngọa Bách Sênh phủi tay, lắc đầu, hàm ý không cần khách sáo.
Đàm Phong xé một mảnh vải trên áo của mình, giúp Lam Nha băng bó lại miệng vết thương.
- Em thấy thế nào?
Trước câu hỏi nhất mực quan tâm của Đàm Phong, Lam Nha chỉ cười đáp:
- Thành thật xin lỗi mọi người vì đã gây rắc rối. Em không sao cả, đi lại khó khăn một chút!
Trong khi mọi người quan sát vết thương trên chân Lam Nha, Ngọa Bách Sênh tự mình đi về phía một bụi cây rậm rạp. Anh dùng dao phác quang đám cỏ cao hơn đầu người, cuối cùng hai mắt sáng rõ. Cây trùng thảo anh có tác dụng cầm máu rất tốt. Quả đúng như anh dự đoán, trong khu rừng già này, ắt sẽ có trùng thảo anh.
- Dùng cái này đắp lên vết thương!
Ngọa Bách Sênh cầm một nắm trùng thảo anh, đưa cho Đàm Phong. Mọi người đều ngơ ngác nhìn anh. Không ngờ, một con người thường ngày máu lạnh như Ngọa Bách Sênh lại có lúc ấm áp như thế. Đàm Phong nhận lấy, đem vò nát lấy bã, sau đó đắp lên từng phần bị thương trên chân Lam Nha.
Thuốc đắp tới đâu, cô lại nhăn mày vì xót tới đó. Băng bó xong xuôi, mọi người lại tiếp tục cùng nhau lên đường. Vì Lam Nha bị thương, Đàm Phong quyết định cõng cô một đoạn.
Lam Nha cự tuyệt lắc đầu:
- Em có thể tự đi!
- Lam tiểu thư có thể tự đi, hay là đang muốn tự phá hủy chân trái của mình?
Ngọa Bách Sênh không kiêng nể, lạnh lùng buông ra một câu. Lam Nha không cãi, đành ngoan ngoãn nghe lời anh.
Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước. Lúc này, điều quan trọng nhất mà họ cần làm, đó là phải tìm kiếm nơi trú tạm, nghỉ ngơi một lát.
- Kìa, thiếu chủ! Phía trước có một ngôi nhà!
Uy Đình lập tức lên tiếng, hò reo vui mừng, giống như vừa phát hiện được điều gì to lớn lắm.
Nương theo hướng anh chỉ, quả đúng phía xa xa, thấp thoáng mái nhà gỗ cũ nát của một người nào đó. Thấy được mục tiêu cần tới, hào khí của mọi người cũng trở nên nhanh hơn.
Chỉ độ một loáng sau, cuối cùng họ cũng dừng chân trước ngôi nhà gỗ. Ngọa Bách Sênh bước lên phía trước đầu tiên. Anh gõ lên thành cửa ba tiếng nhưng vẫn không nhận được phản hồi từ bên trong. Đây có thể là nhà của người đã đặt bẫy thú rừng trước đó. Đợi thêm một lúc, Ngọa Bách Sênh gõ lại ba tiếng. Lần này cũng như lần trước, phía bên trong vẫn không có động tĩnh nào cả.
Ngọa Bách Sênh dùng tay, ấn mạnh lên cửa chính, cửa dễ dàng bung ra. Nhìn theo từng dấu vết kì lạ của ngôi nhà, cùng với bụi bặm bám dày đặc trên từng góc cạnh, Ngọa Bách Sênh bèn đưa ra suy đoán:
- Căn nhà này có lẽ đã lâu không có người ở!
Nghĩ là làm, mọi người quyết định cùng nhau bước vào. Nếu chủ nhà quay lại, lúc đó họ sẽ giải thích sau.