Chương 26: Không Gian Biến Đổi

Editor: Linh Khánh

Ân Thiên Duệ trực tiếp tiếp thu bộ phận lớn ký ức đời trước của Ân Tuyên nên đối với cái hộp này hắn rất quen thuộc.

"Tiêu đại ca, cái hộp này sao lại ở chỗ ngươi?"

Ân Thiên Duệ rất kinh ngạc, hắn dùng nghi ánh mắt hoặc nhìn Tiêu Lăng Hàn. Hắn không nghĩ tới cái hộp đời trước bây giờ lại ở trong tay Tiêu Lăng Hàn. Theo lý thuyết nếu Ân Tuyên nhớ rõ những sự việc đời trước thì cái hộp này phải ở trong tay hắn mới đúng. Chuyện này hẳn là nắm chắc, như thế nào sẽ......?

Tiêu Lăng Hàn cạn lời trợn trắng mắt, "Ta cũng hôm nay mới biết được hắn là người trọng sinh. Dù sao một ngày hôm nay ta vẫn luôn cùng mọi người ở bên nhau mà."

"Thật xin lỗi! Tiêu đại ca, ta không có ý nghĩ muốn hoài nghi ngươi chỉ là hiện tại trong lòng ta đang rất loạn." Ân Thiên Duệ xấu hổ cúi đầu, hắn sao có thể hoài nghi người bạn tốt một lòng vì hắn? Nếu Tiêu đại ca muốn cơ duyên này hắn hẳn là sẽ không đem ký ức của Ân Tuyên truyền cho mình.

"Không sao, cái hộp này là thời điểm ta mấy ngày hôm trước đi mua tài liệu luyện khí, nhìn thấy thuận mắt liền thuận tiện mua luôn. Ta coi ngươi trở thành bạn bè mới nói cho ngươi chuyện này đó. Ta chỉ hy vọng là ngươi không bị người ta bán mà còn giúp hắn đếm tiền." Tiêu Lăng Hàn nói không sao cả.

Hắn cũng không để ý Ân Thiên Duệ hiểu lầm hắn hay không vì dù sao lòng người cũng hay thay đổi, khó đoán.

Huống chi ở Tu chân giới rất nhiều người vì bảo vật mà vợ chồng phản bội trở mặt thành thù, anh em bất hoà, bán đứng bạn bè, rất nhiều hạng người bại hoại như vậy. Nếu không xem ở trên Thượng Quan Huyền Ý hắn là sẽ không giúp Ân Thiên Duệ như vậy. Hắn tại dị thế không thân không thích, duy nhất để tâm một chút chính là tuỳ tùng nhỏ mà mình thu.

"Cảm ơn Tiêu sư đệ." Mạc Vô Nhai vẻ mặt chân thành nói với Tiêu Lăng Hàn, hắn xem ra Tiêu Lăng Hàn thật sự là không thèm để ý. Với hắn mà nói chút chuyện thật sự là vì thuận tay.

"Không sao." Tiêu Lăng Hàn vẫy vẫy tay, ý bảo chính mình không có việc gì, không cần để ở trong lòng.

Mạc Vô Nhai nhìn Ân Thiên Duệ mở miệng khuyên bảo: "Em họ, chúng ta liền thử Ân Tuyên đi? Nếu hắn cứ đi theo bên cạnh ngươi như vậy ta thật sự không yên tâm."

Mạc Vô Nhai nghe xong Tiêu Lăng Hàn kể lại hiện tại cảm giác của hắn chính là cả người toát ra mồ hôi lạnh. Hắn quyết không cho phép bất kì kẻ nào làm tổn thương Ân Thiên Duệ.

"Ta đồng ý, vậy lấy cái này đi thử hắn đi!" Tiêu Lăng Hàn đem hộp cơ quan đẩy đến trước mặt Ân Thiên Duệ. Hộp đồ vật này với hắn mà nói cũng không quan trọng, ngày đó chỉ là nhất thời hứng khởi tùy tiện mua mà thôi.

"Bên trong hộp là cái gì vậy?" Thượng Quan Huyền Ý tò mò hỏi, hắn rất muốn mở ra nhìn xem, không khống chế được lòng hiếu kỳ đang ngo ngoe rục rịch trong lòng.

"Huyền Ý, ngươi cũng không dùng được quan tâm cũng vô dụng." Tiêu Lăng Hàn tức giận nói với Thượng Quan Huyền Ý, hắn là Băng Hỏa song linh căn, không thích hợp luyện đan.

"Chẳng lẽ ngươi biết bên trong chính là cái gì sao? Bằng không như thế nào ngươi biết ta không dùng được? Hoặc là nói ngươi cũng không biết là cái gì, bằng không ngươi vì cái gì cố làm ra vẻ chứ?" Thượng Quan Huyền Ý không cam lòng tiếp tục nói.

"Phép khích tướng đối ta vô dụng, ta sẽ không nói cho ngươi."

Tiêu Lăng Hàn cười như không cười nhìn Thượng Quan Huyền Ý, hắn cảm giác tên nhóc này đột nhiên liền thông minh ra không ít.

"Hừ, Thiên Duệ ngươi biết bên trong là cái gì sao?" Thượng Quan Huyền Ý ở Tiêu Lăng Hàn ăn mệt, hừ lạnh một tiếng dời đi mục tiêu.

"Tất nhiên là biết, đó là thuật luyện đan tâm đắc của luyện đan sư cấp năm." Ân Thiên Duệ gật đầu, nói ra đồ vật bên trong.

"Ồ."

Thượng Quan Huyền Ý biết xong có chút ủ rũ cụp đuôi, quả nhiên mình không dùng được.

Tiêu Lăng Hàn nhìn Thượng Quan Huyền Ý chế nhạo nói: "Huyền Ý, ngươi cảm thấy mình dùng được sao?"

"Ta... Ta..." Thượng Quan Huyền Ý nhất thời vốn từ nghèo nàn. Đột nhiên linh quang chợt lóe nói: "Ta có thể lấy mang bán linh thạch nha!"

"Không tồi, đầu óc bã đậu thông minh một chút rồi." Thuận tay xoa nhẹ đầu của hắn một chút, xúc cảm không tồi.



"Vậy ngày mai thử Ân Tuyên xem Tiêu sư đệ ngươi nghỉ ngơi sớm chút, chúng ta về phòng trước." Mạc Vô Nhai đứng dậy nắm lấy Ân Thiên Duệ.

"Được, có thể. Hai người tự mình nhìn làm. Thiên Duệ ngươi cứ coi như mọi chuyện đều chưa phát sinh qua, không cần cố tình biểu hiện quá mức. Nếu chơi tâm nhãn*, ngươi hoàn toàn không phải là đối thủ của Ân Tuyên, sau khi ngươi trở về nên đi ngủ đi."

Tâm nhãn*: chắc ở đây là kiểu mắt quan sát được tâm tình, cảm xúc của người khác.

"Được, ta đã biết, cảm ơn ngươi Tiêu đại ca." Ân Thiên Duệ lúc này đã ổn định cảm xúc, cảm kích nói với Tiêu Lăng Hàn.

Chờ ba người lần lượt rời đi, Tiêu Lăng Hàn mới đóng lại cửa phòng, mở ra trận pháp, tiến vào Long Ngọc không gian.

Mới vừa làm được đến nơi đến chốn thì liền phát hiện Long Ngọc không gian đã không giống trước kia.

Trước mắt Long Ngọc không gian đã xảy ra biến dạng lớn. Từng tòa núi cao, một con sông rộng lớn chảy về phương xa, non xanh nước biếc. Tòa trúc lâu đã không thấy đâu, xuất hiện ở trên vị trí của nó chính là một tòa cung điện xa hoa. Toàn bộ không gian nhìn không tới giới hạn. Vậy thuyết minh rằng diện tích Long Ngọc không gian đã gia tăng rất nhiều.

Không gian lớn nhưng mà cũng không có cái tác dụng gì, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy đủ dùng thì tốt rồi còn lớn như vậy làm cái gì? Chỉ lãng phí linh khí!

Hiện tại trong lòng Tiêu Lăng Hàn đang trào phúng như vậy. Chờ đến về sau khi phát hiện linh căn của toàn thân mình mới biết được lí do không gian này lớn như vậy, có chút may mắn vì mình lúc trước không có bị động kinh đem khu vực khác huỷ hoại.

Linh thảo, linh quả ban đầu gieo trồng đều còn. Chỉ là linh khí trong không gian rất loãng gần như là hai mươi phần có mỗi một chút linh khí.

Lần trước được linh mạch cấp thấp Tiêu Lăng Hàn đem nó chôn ở dưới nền đất linh điền. Lúc này mới không đến mức làm linh thảo biến thảo dược bình thường. Nếu còn cứ tiếp tục như vậy phỏng chừng không bao lâu nữa phải biến thành thảo dược bình thường thật.

Hắn lập tức lấy ra trận kỳ, bố trí một cái khóa linh trận quây chung quanh cung điện cùng linh điền. Không gian quá lớn mà chỉ một cái linh mạch hiển nhiên là lấy trứng chọi đá. Cứ như vậy đủ loại linh thảo cấp thấp còn miễn cưỡng sống được còn nếu mà cao cấp hơn một ít thì không chừng đều phải chết hết.

Bố trí trận pháp tốt xong Tiêu Lăng Hàn mới có thời gian cẩn thận quan sát mảnh không gian này.

Ngự kiếm phi hành xem xét một chút, có nơi băng thiên tuyết địa; có nơi lại là dung nham núi lửa; có chỗ là lôi điện đan xen; lấy tình huống quan sát được trước mắt khu vực khác còn tính là bình thường.

Mỗi lần tiến vào Long Ngọc không gian đều vào bằng cửa, trước kia là cửa của tòa trúc lâu còn hiện tại là cửa cung điện.

Cửa lớn của cung điện vậy mà đẩy không mở hẳn là tu vi hắn quá thấp, cái này quả thực chính là khinh bỉ trần trụi.

Tuy rằng Tiêu Lăng Hàn không nghĩ tới việc chinh phục biển sao trời mênh mông nhưng cửa nhà mình mở cũng không ra thì cũng quá hèn nhát. Hắn quyết định về sau phải gia tăng tu luyện, nhất định không thể bị một cánh cửa coi thường. Bởi vì cái nguyên do này từ đây về sau Tiêu Lăng Hàn liền gia nhập đội ngũ cuồng tu luyện.

Quay đầu lại nhìn xem linh thảo mình trồng trọt phát hiện ra Nguyên Anh thảo dấu hiệu có khô héo nên hắn nhanh chóng lấy trung tâm Nguyên Anh thảo bố trí một cái Tụ Linh Trận.

Tiêu Lăng Hàn lúc này mới phát hiện ở giữa linh điền có thêm một cái ao nhỏ, nước bên trong có thể thấy được rõ ràng, trong vắt thấy cả đáy nhưng lại ít đến đáng thương, hắn đoán cái này hẳn là chính là "Nước linh tuyền".trong truyền thuyết

" Tẩy tinh phạt tủy, tăng trưởng tu vi, bổ sung linh khí" Một loạt từ ngữ dần dần xuất hiện ở trong đầu hắn.

Vui sướиɠ quá trời, Tiêu Lăng Hàn dùng tay lấy nước uống thử một ngụm nhưng nó không có hương vị gì vì thế hắn ngồi ở tại chỗ bắt đầu chờ đợi.

Một phút sau......

Mười phút sau......

30 phút sau......

4 tiếng sau......

Tiêu Lăng Hàn chân ngồi muốn tê rần, cái phản ứng gì đều không có, thân thể không có tẩy tinh phạt tủy, linh khí đan điền cũng không có gia tăng. Lúc trước bố trí trận pháp đã dùng hết linh khí cũng không có dấu hiệu bổ sung trở về.



Tiểu thuyết đều là gạt người. Tiêu Lăng Hàn cảm thấy mình bị lừa gạt thật sâu. Quả nhiên là hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều.

Xem ra vẫn là đến làm đến nơi đến chốn, thành thành thật thật, an phận tu luyện. Tu luyện không có mưu lợi cũng không có lối tắt, cũng sẽ không có bánh từ trên trời rơi xuống .

Sau khi điều chỉnh lại tâm thái của mình. Tiêu Lăng Hàn liền cảm giác mình có dấu hiệu đột phá nhưng linh khí trong không gian rõ ràng không đủ hơn nữa hắn rõ ràng là luyến tiếc lợi dụng không gian để tu luyện nên lập tức ra khỏi không gian.

Vừa ra không gian Tiêu Lăng Hàn liền ở trong phòng bày một cái Tụ Linh Trận, một cái phòng ngự trận. Lúc này mới an tâm ngồi xuống bắt đầu tu luyện. Cảm giác linh khí cuồn cuộn không ngừng tiến vào thân thể, các loại màu sắc đều có. Thân thể Tiêu Lăng Hàn giống như là một đài thu hoạch ai đến cũng không cự tuyệt. Từng giọt bọt nước giống như chất lỏng ở đan điền chậm rãi tăng lên, khi tới một lượng nhất định mới chậm rãi ngừng lại.

Tiêu Lăng Hàn bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt một tia ánh sáng lóe lên, hắn xem tu vi của mình một chút đã lên Trúc Cơ trung kỳ.

Đứng dậy hoạt động tay chân một chút, phát hiện đã qua ba ngày. Tiêu Lăng Hàn chỉ cảm thấy mình vừa nhắm mắt lại mở mắt ra đã trôi qua ba ngày.

Phá trận pháp xong mở cửa phòng ra, trong chốc lát cửa phòng bên cạnh cũng mở.

Thượng Quan Huyền Ý mở cửa liền nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn đứng ở trên hành lang còn nhìn ra phương xa.

"Tiêu ca ca, ngươi bế quan ba ngày?" Thượng Quan Huyền Ý tò mò hỏi, dù sao lúc trước hắn cũng không có nói qua là mình muốn bế quan hơn nữa lại đột nhiên ba ngày không thấy người.

"Cái này không phải rõ ràng sao?"

Tiêu Lăng Hàn trừng hắn một cái, người này không phải biết rõ mà còn cố hỏi sao?

"Ngươi tự dưng đột nhiên bế quan làm ta còn tưởng rằng ngày hôm sau ngươi sẽ thăm dò Ân Tuyên, ngươi sẽ tới để xem náo nhiệt." Thượng Quan Huyền Ý ngượng ngùng nói.

"Ta khi nào nói rằng mình muốn xem náo nhiệt? Không cần đem suy nghĩ của người khác đều nhàm chán, suốt ngày hóng chuyện giống như ngươi." Nếu không đột nhiên xuất hiện cơ hội đột phá thì đúng là hắn có tính toán đi xem náo nhiệt nhưng mình không thấy náo nhiệt cho nên tuyệt đối không thể thừa nhận.

Tiêu Lăng Hàn: Ta đồ sộ bất động, xem ngươi có thể làm sao khó dễ được ta?

Thượng Quan Huyền Ý nghi hoặc nhìn Tiêu Lăng Hàn, căn cứ hiểu biết đối với hắn trong khoảng thời gian này. Tiêu Lăng Hàn xác thật là cái loại người thích xem diễn, hóng chuyện. Chẳng lẽ là mình trách lầm hắn thật? Thượng Quan Huyền Ý cả đầu toàn dấu chấm hỏi???

"Vậy ngươi có muốn biết ngày đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì hay không?" Thượng Quan Huyền Ý thử hỏi.

Thượng Quan Huyền Ý nghĩ thầm nếu ngươi nói là ngươi không thích xem náo nhiệt vậy ta đây muốn nhìn xem thật ra ngươi có thật sự như lời ngươi nói hay không.

"Trước sau như một, một lòng vì tu luyện, muôn vàn hỗn loạn cùng ta đâu có quan hệ gì?" Tiêu Lăng Hàn tỏ vẻ mọi việc không liên quan mình, cao thâm khó lường nói.

Thượng Quan Huyền Ý cạn lời đây là ý tứ không có hứng thú nhưng nếu ngươi không muốn biết vậy ta đây càng muốn nói cho ngươi biết.

"Ngày đó sáng sớm Ân Tuyên liền tới hẹn ta bảo ta cùng hắn đi mua đồ vật. Ta trốn hắn còn không kịp làm sao sẽ có chuyện đi cùng chứ, huống chi còn chỉ có hai người chúng ta. Ta không chút do dự từ chối hắn, nói với hắn là mình không nghĩ muốn đi ra ngoài." Thượng Quan Huyền Ý chậm rãi mở miệng.

Tiêu Lăng Hàn nghĩ thầm còn non lắm, ngươi đấu không lại ta nên bây giờ chẳng phải là ngoan ngoãn kể cho ta nghe sao!

"Hắn tới tìm ngươi? Vậy Tôn thiếu kia không có đi cùng hắn sao?"

"Không có, ngày đó hai người các ngươi đồng thời bế quan, nếu ta không biết còn tưởng rằng các ngươi hai người là đã ước hẹn vậy đó!"

Thượng Quan Huyền Ý treo lên khóe môi cười xấu xa, bỡn cợt nhìn Tiêu Lăng Hàn.

Tiêu Lăng Hàn:...... WTf, cái này là cái gì vậy? Hai đứa thì con trai có hẹn ước cái quần què gì chứ?

----------------- End chương 26: -----------------