Chương 25: Tái Kiến Tôn Thành Chủ

Editor: Linh Khánh

Tôn thành chủ VS Mạc Thanh Dực

Tôn thành chủ hoàn bại trận!

Thượng Quan Huyền Ý ở một bên cười trộm. Hừ! Ai bảo ngươi thường xuyên chơi ta không nghĩ tới ngươi cũng có ngày bị ta chơi.

Bên kia, một linh khí sân bốn phía, Mạc Thanh Dực cùng Tôn Lâm An đang ngồi ở trong đình uống trà.

Mạc Thanh Dực vỗ tay cười nói: "Ha ha ha, Thượng Quan tiểu hữu nói thật là thú vị."

Tôn Lâm An vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Lão Mạc, mấy cái kia đều là đồn đãi, cũng không biết là ai truyền? Lần đó sở dĩ gϊếŧ hai người làm là bởi vì bọn họ muốn hạ độc cho ta. May mắn là ta kịp thời phát hiện."

Mạc Thanh Dực: "......" Lão Mạc là cái quỷ gì? Ta có già như vậy sao? Ta chẳng qua mới 300 hơn tuổi!

Mạc Thanh Dực khinh thường nói: "Xem ra có người rất không hài lòng chuyện ngươi đảm nhiệm chức thành chủ nha!" Cũng không biết những người đó tranh cái gì? Mấy người đó cho hắn đảm nhiệm một chức thành chủ hắn cũng khinh thường đi đảm nhiệm. Nói xong, hắn bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm.

"Ngươi lại không phải không biết, kỳ thật ta đã sớm không nghĩ muốn đảm nhiệm cái chức thành chủ này. Chờ thời điểm ngươi rời Hoàng Cực đại lục nhớ kêu ta một tiếng, ta muốn đi tìm mẹ của Thiên Tường." Tôn Lâm An bất đắc dĩ nói.

Năm đó hắn sở dĩ đảm nhiệm cái chức thành chủ này là bởi vì hắn đã đồng ý với cha của mình làm một trăm năm. Hiện tại đã 90 năm, chuẩn bị đến thời gian quy định. Hắn rốt cuộc cũng có thể giải thoát rồi!

"Ngươi cũng muốn rời Hoàng Cực đại lục? Đi tìm vợ ngươi? Không phải sư huynh nói ngươi, sợ vợ của ngươi là đã sớm thành vợ người khác. Huống chi ngươi bỏ được ngươi đứa con trai bảo bối kia sao?" Mạc Thanh Dực hài hước hỏi.

"Hắn chung quy vẫn phải tự lớn lên. Ta cũng không có khả năng đem hắn buộc vào trên người mọi lúc mọi nơi, chờ hắn đi đến Học viện Hoàng Cực liền biết núi cao còn có núi cao hơn. Đến lúc đó không nỗ lực thì không được, không giống như bây giờ cả ngày chỉ biết chơi, lãng phí tư chất rất tốt kia của hắn. Ta cũng hy vọng hắn thành tài sớm một chút. Nếu như vậy ta sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều."

Mạc Thanh Dực: "......" Hiện tại nói nhẹ nhàng, đến lúc đó sợ lại luyến tiếc!

Chỉ chốc lát sau hai người Tiêu Lăng Hàn liền đến sân của thành chủ đang ở đó, người bảo vệ nơi này đều là tu sĩ Kim Đan kỳ.

"Vị tiền bối này, phiền toái ngươi truyền cho thành chủ một chút, chúng ta có việc muốn gặp thành chủ." Tiêu Lăng Hàn tiến lên đối với vị tiền bối Kim Đan kỳ chắp tay nói.

"Thành chủ đã ở bên trong chờ hai vị." Tu sĩ Kim Đan kỳ nói xong mở ra cửa sân, nhường ra một con đường.

"Cảm ơn!" Tiêu Lăng Hàn nói cảm ơn, Thượng Quan Huyền Ý lặng lẽ đi vào.

Vào sân, liền thấy hai người ông nội Mạc cùng Tôn thành chủ đang ở trong đình uống trà.

"Gặp qua thành chủ, gặp qua ông nội Mạc!" Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý tiến lên hành lễ nói.

"Hai vị tiểu hữu không cần đa lễ, không biết tiểu hữu tìm ta có chuyện gì?" Tôn Lâm An nhìn Tiêu Lăng Hàn mở miệng hỏi.

Tiêu Lăng Hàn chần chờ nhìn thoáng qua ông nội Mạc.

Tôn Lâm An thấy ánh mắt Tiêu Lăng Hàn nháy mắt đã hiểu, vẫy vẫy tay, nói: "Không sao, tiểu hữu có việc cứ nói."

"Chuyện là hôm nay mấy người chúng ta cùng đi nhà đấu giá. Sau khi đến nhà đấu giá. Ta, Ân Tuyên cùng Tôn thiếu ba người một lô ghế, ba người chúng ta ở chung. Ta cảm thấy Tôn thiếu có chút không bình thường giống như là bị người ta khống chế."

Nói nơi này, Tiêu Lăng Hàn quan sát sắc mặt Tôn Lâm An một chút, mới tiếp tục nói: "Ta kiến nghị Tôn thành chủ tốt nhất nên thử kiểm tra thần thức của công tử một chút xem có vấn đề gì hay không, linh hồn có bị người ta ra tay tạo cấm chế linh tinh hay không."



Tôn Lâm An vốn dĩ không để ý lời nói Tiêu Lăng Hàn như thế nào. Chỉ là lúc sau hắn lại càng nghe mày nhăn càng chặt. Chờ Tiêu Lăng Hàn nói xong, hắn cùng Mạc Thanh Dực liếc nhau, đều từ trong mắt lẫn nhau nhìn ra hàm ý không giống bình thường.

Thượng Quan Huyền Ý vốn là có chút thấp thỏm, bọn họ còn chưa tới mà hai người Tôn thành chủ hiển nhiên đã sớm phát hiện bọn họ đến rồi. Vậy hắn nói bậy bạ ở trên đường phải chăng sẽ bị nghe được? Nhìn nhìn Tiêu Lăng Hàn đứng ở bên cạnh, bất an trong lòng lại biến mất hơn phân nửa.

Trầm ngâm một chút, Tôn Lâm An mới nói với Tiêu Lăng Hàn: "Được, ta đã biết, cảm ơn tiểu hữu nhắc nhở."

Tôn Lâm An nói xong, từ không gian giới tử lấy ra một cái bình ngọc đưa cho Tiêu Lăng Hàn.

"Nơi này có hai viên Trúc Cơ đan, hai vị tiểu hữu tư chất hơn người, ta tin tưởng rằng chỉ rất mau nữa là có thể lên Trúc Cơ kỳ."

"Cảm ơn thành chủ ban thưởng, chúng ta đây đi tu luyện trước." Tiêu Lăng Hàn tiếp nhận bình ngọc, đối thành chủ cùng ông nội Mạc hành lễ rồi liền cùng Thượng Quan Huyền Ý rời khỏi sân thành chủ.

Chờ hai người rời đi, Tôn Lâm An nói với Mạc Thanh Dực: "Ngươi thấy thế nào?"

"Ta cảm thấy này hai người này hẳn là đệ tử thiên tài của đại lục khác tới Hoàng Cực đại lục rèn luyện, kiến thức không phải người bình thường có thể so sánh. Nếu vị tiểu hữu kia cảm thấy trên người Thiên Tường có vấn đề, ta kiến nghị ngươi vẫn nhanh chóng chút kiểm tra một chút." Mạc Thanh Dực nói đúng trọng tâm.

"Được, cái song nhi gọi là Ân Tuyên kia sau khi xuất hiện ta liền cảm thấy con trai ta như là trúng tà. Nó mới quen biết người nọ có mấy ngày mà liền thích người nọ đến không chịu được. Còn không tiếc vì hắn cùng ta trở mặt, trước kia chuyện này chưa từng có. Con ta tuy rằng ăn chơi trác táng một chút nhưng vẫn luôn rất hiếu thuận, từ trước đối ta vẫn luôn cung kính. Ta còn tưởng rằng hắn đột nhiên thông suốt, thiếu niên mới biết yêu nên làm chút sự tình không thể nói lý là rất bình thường. Hiện tại xem ra chuyện này là có ẩn tình khác."

......

Vừa đi ra khỏi sân thành chủ, Tiêu Lăng Hàn cảm giác rõ ràng Thượng Quan Huyền Ý như là bộ dáng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hiện tại nhìn hắn một bộ dáng linh hồn kinh sợ vẫn chưa ổn định, Tiêu Lăng Hàn lên tiếng cười "Ha ha ha".

"Tiêu ca ca, ngươi nói xem vừa rồi lời nói chúng ta nói ở trên đường Tôn thành chủ có phải nghe thấy được hay không?" Thượng Quan Huyền Ý bất an hỏi.

"Hiện tại biết sợ rồi sao? Lúc trước thời điểm sau lưng người ta nói bậy nói bạ chẳng phải ngươi còn nói đến hợp tình hợp lý sao?" Tiêu Lăng Hàn hài hước nói.

"Ta nào đâu biết rằng các tiền bối sẽ nghe lén nha? Nếu ta sớm biết thì liền nhặt một sọt lời hay để nói." Thượng Quan Huyền Ý buồn bực nói, giờ phút này hắn hối hận không thôi.

Thượng Quan Huyền Ý từ trước kia cho tới bây giờ chưa từng trải qua loại sự tình nghe lén sau lưng này, chẳng lẽ là yêu thích đặc thù của thành chủ?

"Không biết hối lỗi, về sau chớ có nói nói bậy sau lưng người ta." Tiêu Lăng Hàn tức giận nói với Thượng Quan Huyền Ý, thuận tay còn bạo lực búng trán hắn một cái.

"Đã biết." Thượng Quan Huyền Ý bất lực nói. Từ trọng sinh trở về hắn cảm thấy chỉ số thông minh của mình chỉ có đúng tuổi của thân thể này. Còn thường xuyên bị một người lớn hơn hai tuổi so với mình giáo huấn, bắt nạt! Hắn thật là càng sống càng thụt lùi.

"Không việc nào tốt hơn biết sai biết sửa!" Tiêu Lăng Hàn không quên bổ một đao.

Thượng Quan Huyền Ý: "......" Không muốn nói chuyện, tâm mệt! Ta kỳ thật không phải trẻ con, Tiêu Lăng Hàn ngươi biết không?

Nhìn cửa phòng đang đóng chặt, Tiêu Lăng Hàn có chút ảo não nói với Thượng Quan Huyền Ý: "Đi, đi phòng ngươi."

Chỉ là hai người bọn hắn còn chưa có rời đi thì cửa phòng đã mở ra từ bên trong.

"Tiêu sư đệ, tiểu sư đệ, các ngươi tiến vào nói chuyện." Mạc Vô Nhai cửa phòng ra, đem hai người đón vào.

"Tiêu đại ca, các ngươi trở về kéo quá." Ân Thiên Duệ từ trên ghế đứng lên, có chút ngượng ngùng mở miệng.

"Ừm, kế tiếp ngươi có tính toán gì không?" Ngồi xuống xong, Tiêu Lăng Hàn dẫn đầu mở miệng hỏi.

"Tuyên ca ca thật sự sẽ đối với ta như vậy sao?" Ân Thiên Duệ có chút mê mang nói.

Tiêu Lăng Hàn dùng từ châm chước một chút, mở miệng nói: "Hắn kiếp trước hẳn là đối với ngươi như vậy."



"Cái gì kiếp trước?" Mạc Vô Nhai ở một bên nghe không hiểu ra sao.

"Ngươi không cùng Mạc sư huynh nói?" Tiêu Lăng Hàn có chút nghi hoặc nhìn Ân Thiên Duệ.

"Không có, ta căn bản nói không nên lời." Ân Thiên Duệ không nề hà nói.

Tiêu Lăng Hàn: "???" Tình huống là như thế nào?

"Ngươi cho ta xem ký ức, ta không có biện pháp đối với người khác nói ra." Ân Thiên Duệ suy nghĩ một chút, nói,

"Là do Thiên Đạo trói buộc, thiên cơ không thể tiết lộ, ta đã biết." Tiêu Lăng Hàn hơi suy tư liền hiểu chuyện này là như thế nào.

Hắn hiểu rõ gật đầu.

Ân Thiên Duệ nhìn Mạc Vô Nhai, có chút lo lắng nói: "Vậy làm sao bây giờ? Ta rất lo lắng cho anh họ nhưng ta còn muốn lại xác nhận một chút thật sự có phải Tuyên ca ca sẽ đối với ta như vậy hay không?" Nói xong, hắn xin giúp đỡ nhìn về phía Tiêu Lăng Hàn,

"Ngươi thật... Lương thiện." Kỳ thật Tiêu Lăng Hàn là muốn nói là ngươi thật ngốc!

"Chẳng may chúng ta oan uổng Tuyên ca ca thì sao?" Ân Thiên Duệ có chút do dự nói.

Tiêu Lăng Hàn vịn tay chống vào tường, hắn sắp từ bỏ cứu đứa nhỏ này rồi.

"Vậy quá đơn giản, thử hắn xem chẳng phải là sẽ biết ư."

"Có thể nói cho chúng ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được không?" Mạc Vô Nhai mở miệng đánh gãy cuộc hội thoại không coi ai ra gì của hai người.

Tiêu Lăng Hàn quay đầu liền thấy Mạc Vô Nhai cùng Thượng Quan Huyền Ý vẻ mặt sững sờ nhìn hai người bọn họ.

Thượng Quan Huyền Ý tuy rằng đoán được là chuyện gì nhưng hắn không thể nói ra nha! Chỉ có thể nghẹn, làm bộ vô tri, tò mò, hiếu học giống như Mạc Vô Nhai.

Tiêu Lăng Hàn trầm ngâm một lát, mới nói: "Kỳ thật rất đơn giản, Ân Tuyên trọng sinh vậy có ai biết thời gian luân hồi không?"

Thượng Quan Huyền Ý cùng Mạc Vô Nhai đồng thời lắc đầu.

Kỳ thật Tiêu Lăng Hàn rất muốn gõ cho Thượng Quan Huyền Ý hai cái. Hắn một người trọng sinh còn ở chỗ này nói hắn không biết, không hiểu, không rõ.

Tiêu Lăng Hàn nghĩ thầm: Được rồi, ta nhịn, hắn còn không phải là lão già muốn giả làm trẻ con sao? Vậy về sau mình mà không có việc gì nhất định phải dạy hắn thật tốt việc nên làm người như thế nào, dù sao tuổi thân thể của hắn nhỏ hơn so với mình.

Quả nhiên cho người khác không thoải mái thì mình mới thích thú. Cái này làm Tiêu Lăng Hàn cảm thấy tâm tình mình sảng khoái hơn nhiều.

Thượng Quan Huyền Ý ở trong nháy mắt vừa rồi cảm giác trên người mình sẽ có sự tình không tốt phát sinh nhưng lại nghĩ không ra lý do. Ảo giác, nhất định là ảo giác! Hắn chỉ có thể tự an ủi mình một phen như vậy.

"Ta đại khái nói một chút. Kiếp trước Ân Tuyên ghen ghét Thiên Duệ. Sau đó thấy hai người các ngươi đều có tình cảm với nhau vì thế khuyến khích Thi Nhược Tình tính kế ngươi, làm ngươi nghĩ lầm rằng mình cùng Thi Nhược Tình đã ngủ với nhau. Ngươi cảm thấy mình là một người tồi tệ, không xứng với Thiên Duệ nên đành phải rời khỏi Thiên Duệ. Nhưng ngươi đối với chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng, tất nhiên cũng không cùng Thi Nhược Tình ở bên nhau. Ỏ thời điểm thăng chức Nguyên Anh kỳ, chết ở trên tâm ma kiếp." Tiêu Lăng Hàn đơn giản thô bạo đem sự kiện và quá trình của Mạc Vô Nhai cùng kết cục của hắn nói một chút.

Tiêu Lăng Hàn uống một ngụm nước trà trên bàn, mới tiếp tục nói: "Khi Ân Tuyên lại một lần nữa muốn hại Thiên Duệ thì bị Ân Thiên Thịnh kịp thời phát hiện. Sau đó hắn bị gia chủ Ân gia trừ bỏ khỏi gia tộc, chết ở bên ngoài nhưng mà hắn lại lần nữa tỉnh lại thì phát hiện mình về năm 15 tuổi. Nếu ta không đoán sai, lần này mục đích chính hắn tới thành Thiên Huệ là vì nó."

Tiêu Lăng Hàn từ trong không gian giới tử lấy ra một cái hộp cơ quan.

---------------- End chương 25: ---------------