Chương 141. Chân tướng về cái chết



Sở Mộ Thần bị Ân Thiên Duệ nhìn đến có chút không thoải mái, nhưng lòng hiếu kỳ lại dấy lên, tâm ngứa khó nhịn. “Vậy ngươi có thể nói cho ta biết được không?”

"Tất nhiên là không có vấn đề gì, nhưng,"

"Nhưng sao? Ngươi muốn ta làm gì thì cứ nói đi. Chỉ cần là việc ta có thể làm, ta sẽ không bao giờ từ chối." Sở Mộ Thần lập tức vỗ ngực bảo đảm.

"Không có gì, chỉ là nhị sư công của ta khi trở về Tiên giới sẽ cần phải tái tạo cơ thể, vậy lúc đó phiền toái Sở sư huynh giúp đỡ tìm kiếm tài liệu một chút." Tuy rằng không biết khi đến Tiên giới là ngày tháng năm nào, nhưng tìm được người có thể giúp đỡ trước cũng tốt.

"Cái này căn bản không có vấn đề gì." Dù sao về sau Ân Thiên Duệ sẽ là em vợ của hắn, là người nhà với nhau, giúp đỡ là điều đương nhiên.

Ân Thiên Duệ vẫn không biết sở dĩ Sở Mộ Thần dễ dàng đồng ý như vậy hoàn toàn là vì anh trai nhà mình đã bị hắn nhớ thương từ lâu. Hắn coi mình như em vợ, cảm thấy việc giúp mình tìm tài liệu là điều đương nhiên.

"Sở đại ca muốn nghe chuyện kiếp trước hay kiếp này?"

" Có hai tận phiên bản ư?" Sở Mộ Thần lần này thực sự rất khó hiểu, hắn nghi hoặc nhìn Tiêu Lăng Hàn, lại nhìn Ân Thiên Duệ. Thấy Ân Thiên Duệ gật đầu khẳng định, nhưng hắn muốn biết cả hai phiên bản, làm sao bây giờ?

" Có thể kể cả hai phiên bản không?"

"Chỉ được chọn một trong hai thui."

"Sở sư huynh, ta đề nghị ngươi chọn kiếp sau, bởi vì kiếp này rất có thể ngươi sẽ chết dưới vực sâu bí cảnh Tử Linh." Tiêu Lăng Hàn cầm chén trà, thản nhiên nói. Dù sao nếu như kiếp này hắn không xuất hiện kịp thời, Sở Mộ Thần hẳn là sẽ đi chầu ông bà ông vải rồi.

Sở Mộ Thần cảm thấy Tiêu Lăng Hàn nói có lý, lập tức vỗ bàn nói: "Thiên Duệ, vậy ngươi liền nói chuyện kiếp trước đi." Vừa rồi vỗ bàn, hắn dùng sức quá nhiều. Hắn quên mất mình bây giờ chỉ là một người bình thường, giờ đây cả bàn tay phải của hắn đang đau muốn chết..

Ân Thiên Duệ: "..." Âm thanh lớn như vây, nhìn cũng thấy đau rồi.

Tiêu Lăng Hàn: “…” Cũng may hắn không có tu vi, nếu không cái bàn này đã toi rồi.

Đây là vui quá mức, Tiêu Lăng Hàn đỡ trán, cùng Ân Thiên Duệ nhìn nhau, hai người đều không phúc hậu cười ra tiếng.

Một lúc sau, Ân Thiên Duệ mới ngưng cười, ho khan một tiếng, như thể hắn không phải là người vừa cười nhạo người khác. "Cái kia, Sở sư huynh, kỳ thật kiếp trước ngươi chết rất sớm, còn chết rất oan uổng. Ai bảo ngươi có tư chất nghịch thiên, là kỳ tài tu luyện? Kết quả là ngươi bị một đại năng Độ Kiếp kỳ đoạt xá.”

“Cạch” một tiếng, tách trà trong tay Sở Mộ Thần rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.

"Ngươi nói ta đã chết như thế nào?" Sở Mộ Thần trừng to hai mắt, không thể tin nổi nhìn Ân Thiên Duệ, hy vọng mình nghe lầm.

“Là bị đoạt xá đó, nhị sư công đã nói với ta như vậy mà.”

Sở Mộ Thần còn nhớ rõ ràng, khi hắn còn nhỏ, trong nhà hắn có một vị đại nhân vật tới, lúc đó cha hắn đã nói cho hắn biết, người đó là cao thủ Độ Kiếp kỳ. Chờ khi hắn tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, hắn có thể trở thành đệ tử thân truyền của người đó. Viêvj này đã khiến một số anh chị em của hắn hâm mộ ghen tị trong một thời gian, sau đó họ còn bắt nạt hắn nhiều lần vì vấn đề này. Mẹ bị người ta hãm hại, sở dĩ hắn bị đưa đến đại lục Hoàng Cực, cũng có liên quan đến việc này, đúng là trong họa có phúc.

Bây giờ nghĩ lại cách đại năng Độ Kiếp nhìn hắn, trong đó là vui mừng và ngoài ý muốn. Hơn nữa mình cũng có phong linh căn giống như hắn, nhưng tư chất của hắn là thượng phẩm, trong khi tư chất của mình lại là thiên phẩm. Chắc hẳn hắn vui mừng khi cuối cùng cũng tìm được một phong linh căn giống như hắn, điều ngoài ý muốn là linh căn của mình lại là thiên phẩm.

Cha có biết thân thể của mình được vị Độ Kiếp kỳ kia coi trọng không? Nếu biết thì cha hắn đóng vai trò gì trong câu chuyện này? Sở Mộ Thần không dám nghĩ tiếp nữa, nếu tiếp tục nghĩ đến, ảo tưởng cuối cùng của hắn về cha mình sẽ tan vỡ.

“Sở sư huynh, tách trà của ta chỉ có một không hai, ngươi làm vỡ rồi ...” Tiêu Lăng Hàn phát hiện Sở Mộ Thần khác thường, ra tiếng cắt đứt suy nghĩ miên man của hắn.

Thu hồi suy nghĩ, Sở Mộ Thần lau mặt, hướng Tiêu Lăng Hàn xin lỗi nói: "Xin lỗi, về sau ta sẽ tìm cái càng tốt hơn để đền bù cho ngươi."

Nhìn thấy những người khác không có việc gì, Tiêu Lăng Hàn cùng Ân Thiên Duệ đều lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Thiên Duệ, sư công của ngươi hiện tại là trạng thái linh hồn sao? Ta có thể nhìn thấy hắn được không?" Tiêu Lăng Hàn nghĩ tới bức chân dung hắn nhìn thấy trong cung điện ở bí cảnh Tử Linh. Đó hẳn là sư công của Ân Thiên Duệ. Linh hồn của hắn đã an giấc ngàn thu trong bức tranh đó. Chẳng trách hắn luôn có cảm giác như bị người ta nhìn chằm chằm, nhưng ánh mắt đó không có ác ý nên hắn cũng không để ý nhiều.

"Hiện tại không thấy được. Khi bí cảnh Tử Linh sụp đổ, sư công đã cạn kiệt linh hồn lực vì để đưa mọi người ra khỏi bí cảnh, sau đó chìm vào giấc ngủ. Sư công nói khi đến Tiên giới, có tiên linh khí hắn sẽ tỉnh lại.” Vừa nói, Ân Thiên Duệ cũng chạm vào ấn ký tím linh gạo trên cổ tay mình. Đây là một chiếc nhẫn không gian có thể chứa được sinh vật sống, nhưng nó rất nhỏ, nó chỉ chứa được một khối dược điền của tòa cung điện trong bí cảnh Tử Linh, cái đó chính là Chung Ly Cô Minh thay sư công đưa cho hắn lễ bái sư.

Tiêu Lăng Hàn: “…” Ngươi đang đùa ta à?

Nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Tiêu Lăng Hàn, Ân Thiên Duệ trong lòng nói xin lỗi. Sư công đã nói với mình, nếu Tiêu Lăng Hàn muốn gặp hắn, mình không được đưa bức chân dung của hắn cho Tiêu Lăng Hàn. Vì lý do nào đó, hoặc là do ảo giác của chính mình, Ân Thiên Duệ cảm thấy sư công của mình rất sợ Tiêu Lăng Hàn.

"Tiêu đại ca, mặc dù sư công nói hiện tại không thể gặp được ngươi, nhưng chúng ta cũng sẽ gặp nhau ở tiên giới thôi. Sư công nhờ ta mang cho ngươi một món quà gặp mặt nhỏ, hy vọng sau này ngươi có thể giúp đỡ hắn." Ân Thiên Duệ liếc nhìn Tiêu Lăng Hàn, hắn rất sợ sư công đây là lấy nhỏ đổi lớn.

"Vậy thì xem vật sư công ngươi đưa cho ta có đáng giá hay không." Tiêu Lăng Hàn nghe được Chung Ly Cô Minh muốn đưa cho hắn một vật gì đó lập tức lên tinh thần.

Dù sao Chung Ly Cô Minh cũng là nhân vật cấp Tiên Tôn, những thứ hắn lấy ra chắc chắn sẽ không quá tệ, nếu không hắn cũng sẽ ngại lấy ra.

"Đây, tất cả đều ở trong chiếc nhẫn này." Ân Thiên Duệ lấy ra một chiếc nhẫn không gian và đặt nó lên bàn, chiếc nhẫn không gian nhìn có vẻ cổ xưa và kỳ lạ, thoạt nhìn liền biết không phải vật phàm.

“Hắn không phải không cần chiếc nhẫn không gian này nữa, vẫn phải lấy về đúng không?” Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn chiếc nhẫn không gian, lập tức cảm thấy chiếc nhẫn này thật bất phàm, tuy rằng không bằng hai chiếc hắn có được trong không gian Long Ngọc, nhưng vẫn được coi là cực phẩm.

Ân Thiên Duệ xấu hổ cười cười, lúc đó sư công quả thực đã dặn dò rất nhiều với hắn là nhất định phải lấy lại chiếc nhẫn.

Lần đầu tiên Sở Mộ Thần thấy một đại năng cư nhiên nhớ mãi không quên một chiếc nhẫn không gian, hắn cũng bắt đầu có hứng thú với chiếc nhẫn đó. Đang định đưa tay cầm lấy nhìn xem, nhưng tay chậm một bước nên đã trượt.

Tiêu Lăng Hàn nghiêng đầu liếc nhìn Sở Mộ Thần, sau đó đem thần thức của mình đi vào trong nhẫn không gian, khi nhìn rõ ràng đồ vật trong nhẫn không gian, hắn không khỏi hít một hơi.

Bên trong chiếc nhẫn là những mạch linh mạch cực phẩm, tổng cộng có hai mươi linh mạch.

Đây quả thực là thứ hắn hiện tại cần nhất, thứ này dụ hoặc quá lớn, xem ra ngay cả hắn đều không thể không tiếp nhận.

“ Đồ này ta nhận. Chỉ cần yêu cầu của sư công ngươi không quá đáng, không vi phạm đạo đức, không làm tổn hại đến những người xung quanh, ta sẽ giúp hắn một tay nếu có thể."

Có hai mươi mạch linh mạch này, linh khí trong không gian Long Ngọc của hắn sẽ không còn khô khốc nữa. Bằng cách này, hắn sẽ không phải đứng trong hai trận pháp Khóa Linh Trận mỗi khi bước vào nữa.

"Được." Ân Thiên Duệ nghe thấy Tiêu Lăng Hàn đồng ý thì thở phào nhẹ nhõm, nếu không hắn cũng không biết làm sao để báo cáo kết quả cho sư công của mình nữa.

"Tạm thời chiếc nhẫn ta giữ, hôm nào đem đồ vật bên trong lấy ra thì ta sẽ mang tới cho ngươi." Đối mặt với ánh mắt tò mò của Sở Mộ Thần, Tiêu Lăng Hàn cất chiếc nhẫn đi.

Sau đó, Ân Thiên Duệ hỏi Tiêu Lăng Hàn thêm mấy câu liên quan đến thuật luyện đan, sau đó mới miễn cưỡng trở về.

Nhìn thấy ánh mắt khao khát của Ân Thiên Duệ, Tiêu Lăng Hàn toàn thân nổi da gà, may mắn thay Mạc Vô Nhai không nhìn thấy, nếu không thì sẽ hiểu lầm lớn rồi. Người không biết còn tưởng rằng hắn có hứng thú với mình đấy chứ, nhưng thực tế hắn rất ngưỡng mộ mình vì lần nào cũng có thể mãn đan, hơn nữa hầu hết đều là đan dược chất cực phẩm.

Một tháng sau…

Hôm nay, Tiêu Lăng Hàn bị một đạo sư của học viện chặn lại dưới chân núi Huyễn Nguyệt Sơn khi trên đường trở về động phủ.

"Ngươi là Tiêu Lăng Hàn?"

Nghe vậy, Tiêu Lăng Hàn giương mắt nhìn lại, thấy một nam tử khoảng ba mươi tuổi, kỳ thật người này đã hơn hai trăm tuổi, tu vi Kim Đan trung kỳ. Nam tử có dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt gầy, làn da trắng nõn, dáng vẻ ôn nhu tao nhã, mặc pháp y màu xanh lơ, khiến người này trông có vẻ rất thanh tao.

“Có chuyện gì sao?” Tiêu Lăng Hàn bình tĩnh hỏi.

Thái độ của hắn rõ ràng là thiếu kiên nhẫn, không dùng kính ngữ, có vẻ không có lễ phép.

Những ấn tượng đầu tiên này đối với Tiền Vân Trác rất không tốt, trong mắt hiện lên một tia không vui, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra.

"Đây là thiệp mời mà gia chủ Tiền gia nhờ ta đưa cho ngươi, ngày mai hãy đến đúng giờ." Tiền Vân Trác lấy ra một tấm thiệp mời, nhét vào tay Tiêu Lăng Hàn mà không có bất kỳ lời giải thích nào, dùng giọng điệu mạnh mẽ nói .

Nhìn tấm thiệp vàng trong tay, Tiêu Lăng Hàn không nói nên lời, không biết người này là ai? Vừa nhìn thấy mình liền nhét cho một tấm thiệp mời, gia chủ nhà bọn họ? Mình biết chắc?

"Ngươi là ai? Đây là có ý gì?" Tiêu Lăng Hàn giơ

thiệp mời trong tay lên hỏi.

Tiền Vân Trác mở to hai mắt không thể tin được, tiểu tử trước mặt này cư nhiên không nhận ra hắn! Hắn có phần nổi tiếng trong học viện, không chỉ vì hắn đẹp mà còn vì hắn là con út của gia chủ Tiền gia. Lại còn giữu mình trong sạch, tuy đã 220 tuổi nhưng chưa từng nạp thϊếp, thành Vân Hoàng không biết có bao nhiêu nữ tu muốn gả cho hắn.

Tiền Vân Trác chỉnh lại quần áo, sau đó trịnh trọng giới thiệu với Tiêu Lăng Hàn: "Ta tên là Tiền Vân Trác, hiện tại là đạo sư võ viện, là con út của gia chủ Tiền gia."

Tiêu Lăng Hàn gật đầu, ra hiệu hắn tiếp tục.

"Tiểu thư Nhân Nhân nhà chúng ta rất thích ngươi. Ngày mai cha ta mời ngươi đến ăn tối tại tửu lầu Tân Duyệt để chúng ta có thể gặp nhau nói chuyện." Thái độ của Tiền Vân Trác tuy ôn hòa nhưng ai cũng đều có thể nhìn thấy vẻ khinh thường trong mắt hắn.

Hắn một bộ như ngươi may mắn tám đời tám kiếp mới được Nhân Nhân nhà ta coi trọng, còn không nhanh tạ ơn đi? Tiêu Lăng Hàn cảm giác như sét từ trên trời giáng xuống, Tiền Vân Trác phải mặt dày nào mới cảm thấy được coi trong là một loại vinh dự! Ngoài ra, bọn họ yêu cầu mình đi, mình nhất định phải đi sao? Mấy người này mắc bệnh gì vậy? Cũng không biết ai cho họ dũng khí như vậy?

"Xong chưa?" Tiêu Lăng Hàn ngữ khí lười biếng nói, ngẩng đầu nhìn sắc trời, đến lúc phải trở về rồi.

Tiền Vân Trác theo bản năng gật gật đầu.

------------- End chương 141 ------------