Chương 40: Phiền phức đến

Chương 40: Phiền phức đến

Tác giả: Lãnh Phong

Edit: Tử Đằng

______________

Ăn no Vu Nại hỏi Lam Phong bao giờ thì tiếp tục đi tìm thuốc dẫn. Lam Phong trả lời rằng đã tìm được, hôm đó thấy nó ở trong rương. Vu Nại lần thứ hai khϊếp sợ với cái vận may trời đánh của hắn. Quả nhiên vầng sáng của nhân vật chính chiếu rọi, mọi chuyện đều thuận lợi thông qua.

Bất quá Lam Phong nói y còn muốn đi tìm linh dược, hai người vẫn phải ở lại chỗ này ngốc thêm mấy ngày nữa. Rừng rậm ma thú nhiều thảo dược, thế nhưng không phải là nơi người có thể ở được, chỉ có thể tự mình tìm kiếm. Trước đây Lam Phong thường đến đây nên y biết những chỗ nào có thảo dược. Cơ mà nếu rời khỏi rừng rậm ma thú thì chúng đều không sinh trưởng được, hơn nữa rất nhiều loại thảo dược trân quý thời gian trưởng thành rất dài, nếu lấy sạch thì lần sau sẽ rất khó tìm thấy nữa.

Vu Nại nhớ tới những gốc thảo dược ở trong không gian của mình liền đề nghị Lam Phong để cho hắn thử hái trồng trong đó xem chúng có sống được không. Lam Phong đồng ý. Kết quả khiến cả hai kinh ngạc. Những dược thảo kia không những không chết mà tốc độ sinh trưởng còn nhanh hơn ở bên ngoài gấp nhiều lần. Vì thế hai người muốn ở trong rừng rậm ma thú tìm về thật nhiều linh dược để trồng trong không gian, Lam Phong muốn luyện đan cũng không sợ có thiếu nguyên liệu.

Trong quá trình tìm kiếm thảo dược hai người gặp không ít ma thú các loại. Thế nhưng Vu Nại phát hiện những ma thú kia có vẻ rất kiêng kị hắn. Lam Phong giải thích nguyên do là vì nguyên đan của Băng Phượng. Nó ở rừng rậm ma thú vốn là bậc vương giả trong các loài ma thú, mặc dù đã chết nhưng sức uy hϊếp vẫn còn rất lớn.

Hai người bọn họ tiêu diệt không ít ma thú. Tinh hạch cấp độ càng cao càng có giá. Tuy rằng thảo dược có thể sinh trưởng nhanh nhưng điều chế đan dược cũng cần rất nhiều linh thạch. Những cái đó đều dùng tiền để mua, hơn nữa tinh hạch cấp cao là nguyên liệu luyện đan thượng hạng. Lam Phong rất lợi hại, những ma thú cấp tám trở xuống y đều có thể một mình tiêu diệt.

Vừa mới giải quyết xong một con ma thú cấp tám Lam Phong đang chuẩn bị lấy tinh hạch của nó thì động tác đột ngột ngừng lại, cơ thể nhanh chóng dịch sang bên cạnh. Ngay lúc đó Vu Nại thấy một cây đao bay đến, trực tiếp cắm thẳng vào người con ma thú.

Ơ hay, ăn cướp giữa ban ngày à!

Phản ứng đầu tiên của Vu Nại là quay người lại. Hắn thấy phía sau không biết từ lúc nào đã đứng một đám người.

Lam Phong đứng dậy, sắc mặt trở nên âm u nhìn người đối diện: "Sao lại là các ngươi?"

Không sai, cái gọi là oan gia ngõ hẹp chính là đây. Đâu phải ai xa lạ, đó là cái đám người đã bỏ rơi Vu Nại cùng Lam Phong hồi mới vào rừng rậm ma thú. Vu Nại phát hiện ra trong đám đó đã ít đi mấy người. Ngoại trừ người cao to đã bị treo mạng từ mấy chương trước thì có vẻ như bốn người nữa cũng không thấy bóng dáng đâu, chắc chắn kết cục không mấy khả quan rồi.

"Câu này hẳn phải là để ta hỏi mới đúng. Rõ ràng chúng ta mới bắn bị thương một con ma thú cấp tám, đuổi theo đến chỗ này thì lại bị các ngươi chiếm tiện nghi." Vừa mở mồm là một tên tu luyện giả tuổi trung niên, vừa nói vừa ngó chằm chằm thi thể con ma thú.

"Con ma thú này toàn thân đều không có vết tích gì là bị đuổi đánh. Chắc chắn là mấy người đã đuổi theo một con khác." Tuy rằng Vu Nại ở một bên xem Lam Phong đối phó với đám người kia nhưng hắn nhịn không được phải lên tiếng. Rõ ràng con ma thú này trước khi bị Lam Phong gϊếŧ chết trông rất khỏe mạnh, làm gì có chỗ nào giống bị thương do đuổi đánh đâu.

"Lão tử nói là nó thì chính là nó!"

Vu Nại nghe xong liền hiểu. Thì ra là một đám ăn cướp.

Cơ mà đừng nói Vu Nại không chịu, Lam Phong cũng đâu phải dạng vừa gì. Vẻ mặt của y hiện tại vô cùng lạnh lẽo, đang phóng thẳng vào tên trung niên vừa lên tiếng: "Đánh thắng ta thì nó sẽ là của ngươi."

Người kia nghe vậy có chút do dự. Dựa vào việc một mình Lam Phong tay không đã có thể gϊếŧ chết con ma thú cấp tám kia, tu vi nhất định là cao hơn gã. Vốn nghĩ bọn họ lấy nhiều địch ít sẽ có cơ hội cướp viên tinh hạch cấp tám kia. Không nghĩ tới hai người này không chút nào để đám người bọn gã vào trong mắt, lại còn muốn đánh nhau.

Lúc này tên luyện dược sư kia đứng ra nói chuyện: "Không nghĩ tới lúc trước nhìn lầm, các ngươi vậy mà có thể sống sót được trong này."

Vu Nại liếc mắt nhìn tên luyện dược sư: "Ờ, không biết lúc trước ai nói chỉ hái thuốc ở bìa rừng, vậy mà giờ lại gặp nhau ở trong này."

Tên đó không đáp lời, chỉ lạnh lùng nhìn hai người Vu Nại.

"Đứng ra phía sau ta!" Lam Phong xoay ngoài một cái đứng chắn trước Vu Nại, vũ khí trong tay lóe sáng.

"Linh bảo!" Có người thấy được món vũ khí trong tay Lam Phong thì kinh ngạc kêu lên.

Tên luyện dược sư đứng phía trước cũng ngạc nhiên không kém, nhưng rất nhanh liền che giấu biểu tình của mình: "Thì ra là có linh bảo, khó trách có thể đến được đây."

Lam Phong không nói gì, nhẹ nhàng phất tay lên. Vu Nại nghe có tiếng xé gió, bỗng thấy chói tai, mặt đất trống trải không có thứ gì cư nhiên xuất hiện một kết giới, mà Lam Phong thì trực tiếp đem kết giới đánh nát.

Hết chương 40