Chương 22: Dong binh đoàn

Chương 22: Dong binh đoàn

Trấn nhỏ này cách Phượng Hoàng thành không xa, nơi bọn họ muốn đến còn xa lắm. Lam Phong vừa mới thu lại truyền tống trận, phía sau bọn họ truyền đến một trận tiếng vang, nghe như có một đám người đang chạy đến chỗ này.

Vu Nại nhìn thấy một trận bụi đường mù mịt thổi tới, sau đó là một đám người mặc giáp đen cưỡi ngựa chạy như bay đến. Lam Phong kéo hắn qua một bên đồng thời vung lên một cái kết giới miễn cho bị đống cát bụi kia 'rửa mặt'. Mặc dù chỉ chạy ngang qua nhưng Vu Nại vẫn cảm nhận được khí tức cường thế của những người kia, có vẻ như không phải người tầm thường.

"Mấy người đó là ai vậy?" Vu Nại nhìn những bóng lưng mới chạy qua, khẽ cau mày hỏi.

"Lính đánh thuê." Lam Phong nói xong cũng hướng phía đoàn dong binh muốn tới mà tiến lên.

Thì ra là lính đánh thuê. Vừa nãy lúc bọn họ chạy ngang qua hắn mơ hồ cảm thấy như ẩn như hiện mùi máu tanh cùng bạo ngược, xem ra có sự chẳng lành.

Trông thấy ánh mắt nghiền ngẫm của Vu Nại, Lam Phong lại nói: "Lúc nãy ta nhìn thấy dấu hiệu trên bả vai của bọn họ. Là Phi Ưng binh đoàn. Ở Huyền Hoàng đại lục có ba binh đoàn lính đánh thuê lớn nhất là Phi Ưng, Cuồng Phong cùng Hắc Xỉ. Sau này gặp bọn họ tốt nhất là tránh đi. Trước mắt chúng ta không cần dính líu tới những người đó."

Ánh mắt Vu Nại tựa điều có chỗ không hiểu, Lam Phong không còn cách nào khác đành phải tiếp tục phổ cập kiến thức: "Lính đánh thuê khắp nơi đều là huyết tinh bạo ngược, trong mắt bọn họ chỉ có tiền tài, sau này ngươi sẽ biết."

Trấn này rất nhỏ, hai người vừa bước vào trấn liền phát hiện người ở đây đang vội vã quay về. Mà đám người lính đánh thuê của binh đoàn Phi Ưng mà lúc nãy Vu Nại thấy cũng đang tập hợp tại một căn nhà nhỏ trong trấn. Tên cầm đầu vừa vặn cởi đi bộ giáp trên đầu, để lộ một gương mặt trắng nõn tuấn mỹ, thế nhưng con ngươi lại lóe lên một tia huyết tinh bạo tàn, làm Vu Nại sợ hết hồn.

"Đi thôi, tránh chọc đến phiền phức." Lam Phong ở bên cạnh nói, Vu Nại nghe vậy vội đuổi theo sát.

Luis vừa mới ngồi xuống thì phát hiện có ánh mắt đang nhìn mình, đáy lòng hừ lạnh một tiếng. Ngẩng đầu lên lại thấy một cặp mắt trong veo, mà đối phương vừa lúc bắt gặp ánh mắt hắn thì tỏ vẻ sợ hãi. Cư nhiên là một tên phàm nhân, đáy mắt Luis lộ ra một tia nghiền ngẫm, nhưng lúc đó đối phương đã rất nhanh đem tầm mắt dời đi.

"Phó đoàn trưởng, có chuyện gì sao?" Thủ hạ đứng bên cạnh thấy Luis nhìn ra ngoài đường, khóe môi mang theo ý cười quái gở, không khỏi mở miệng hỏi.

Luis thu hồi tầm mắt, khóe môi cong lên: "Không có chuyện gì." Cứ tưởng là ai, té ra là một phàm nhân, cũng may thế giới này không phải tên phàm nhân nào cũng ngu ngốc.

Vu Nại theo chân Lam Phong tới một căn nhà phổ thông ở mặt tiền, y không gõ mà trực tiếp đẩy cửa bước vào. Vu Nại định nói y vậy là xâm phạm gia cư bất hợp pháp, nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy Lam Phong quay lại nhìn mình: "Nơi này nhà của ta. Mấy ngày này tạm thời ở đây."

Ồ. Nguyên lai là chủ nhà, hèn gì ra vào tự nhiên như vậy. Chỉ là Vu Nại cảm thấy có chỗ kì quái, chỗ này cách Phượng Hoàng thành không xa, bọn họ sao phải đến nơi này? Vu Nại đem suy nghĩ của mình hỏi Lam Phong.

Lam Phong liếc mắt nhìn hắn: "Trong thành có nhiều chuyện không tiện làm."

Nhìn bóng lưng Lam Phong Vu Nại nhịn không được lườm một cái. Hình như y muốn làm chuyện gì đó mờ ám.

Lam Phong dạo một vòng quanh phòng, sau đó giải trừ kết giới. Vu Nại liền thấy bức tường nhẵn nhụi xuất hiện một cái tủ âm tường, trong đó bày ra này nọ lọ chai to to nhỏ nhỏ hơn trăm cái.

"Những dược này đều do ta luyện ra." Lam Phong lấy ra một chiếc bình nhỏ đưa cho Vu Nại: "Mỗi ngày ba lần, lần ba viên."

"Ừa." Vu Nại nhận lấy trực tiếp cho vào miệng một viên mà nuốt xuống.

Lam Phong nhìn điệu bộ của hắn cũng không có nói gì, bất quá khóe môi tựa hồ mang theo ý cười.

Chương 23: Đại thần xuống bếp