Chương 21: Dung túng

Chương 21: Dung túng

Tác giả: Lãnh Phong

Edit: Tử Đằng

Vu Nại ủ rũ đi theo sau lưng Ryan, hắn không còn hứng thú đi dạo nữa nên nói Ryan mang hắn về chỗ Lam Phong, vừa vặn thấy y từ bên trong đi ra. Nhìn sắc mặt trắng bệch của Vu Nại, Lam Phong hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Vu Nại nhìn y, sau lại cúi đầu như trẻ nhỏ vừa làm sai, không dám mở miệng nói chuyện.

Ryan không có cách nào bèn đem chuyện lúc nãy đại khái thuật lại, thuận tiện nói ra lí do Vu Nại có bộ dáng như thế này.

Lam Phong nghe thản nhiên đáp: "Ừa."

Một từ đó khiến tâm tình đang khϊếp sợ của Vu Nại lại thêm buồn bực, ngay cả suy nghĩ muốn tự sát cũng có.

Nhưng mà một giây sau Lam Phong lại nói thêm một câu: "Sao không tát thêm vài cái?"

Ế! Gì cơ?

Vu Nại kinh ngạc ngẩng đầu lên. Ryan ở bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn thiếu gia nhà mình.

Lam Phong quay đầu lại nhàn nhạt liếc bọn họ một cái: "Ta với bọn chúng không vừa mắt nhau đâu chỉ có ngày hôm nay. Nếu bị hắn coi thường, sao ngươi không tát thêm vài cái, hắn cũng đâu thể làm gì được ngươi."

Một lúc sau Vu Nại rốt cục mở miệng nói: "Ta đắc tội bọn họ, nhất định sẽ bị trả thù."

Lam Phong liếc mắt: "Lẽ nào ngươi sợ?"

"Bọn họ không thể đánh ta. Nhưng bọn họ sẽ gây phiền phức cho ngươi."

Dù sao hiện tại hắn cùng Lam Phong có quan hệ với nhau, những người kia không thể làm gì hắn thì nhất định sẽ đến tìm Lam Phong tính sổ.

Lam Phong khóe môi nhếch lên, cười gằn: "Bọn họ có thể làm gì ta?"

Nhìn biểu tình của Lam Phong, Vu Nại thả lỏng. Nếu y đã nói như vậy thì chắc sẽ không sao. Trong lòng liền nghĩ tới nếu sau này gặp lại tên 'thái giám' kia sẽ cho hắn thêm vài cái bạt tai cho bõ ghét.

Ryan đưa mắt nhìn hai người, nội tâm gào thét: "Thiếu gia ơi người sao có thể ở phía sau giật giây tiểu thiếu gia làm bậy như vậy? Đây rõ ràng là trợ Trụ vi ngược nha."

Khi ba người về đến nhà, Lam Phong nhờ quản gia Bá Ân giúp y thu thập một chút đồ nói ngày mai muốn ra ngoài. Y chính là đi tìm thuốc dẫn Trúc cơ cho Vu Nại. Đó là một loại nội đan của ma thú. Hôm nay y đến học viện đã hỏi qua đạo sư có loại này không nhưng lại được đáp rằng cả Huyền Tông học viện đều không có, chỉ có thể tự mình đi tìm.

Ma thú đó là Phượng trĩ, nghe qua thì thấy rất giống Phượng hoàng nhưng thật ra lại mang hình dáng của gà rừng. Tuy vậy nó lại là ma thú cấp năm, linh lực không thể xem thường. Đồng thời loại ma thú đó chỉ sinh sống ở rừng rậm nguyên thủy, số lượng rất ít, tỷ lệ bắt gặp cũng không cao. Lam Phong trước đây tại rừng rậm nguyên thủy từng thấy, cho nên lần này có hi vọng tìm được.

Nghe nói Lam Phong muốn đến rừng rậm nguyên thủy, Vu Nại đêm đó liền tìm sách tra cứu. Cuối cùng đối với cấm địa kia vừa kính nể vừa sợ hãi, tâm tình rất phức tạp.

Rừng rậm nguyên thủy đại thể chia làm ba tầng.

Bên ngoài chủ yếu là ma thú cấp bốn trở xuống, đồng thời cũng tồn tại rất nhiều loài linh hoa thảo dược kỳ lạ. Một người bình thường vào tầng này thường là để thu thập dược liệu cùng gϊếŧ một ít ma thú lấy tinh hạch.

Vào sâu thêm một chút nữa là khu vực trung gian. Chỗ này là nơi sinh sống của ma thú cấp năm đến cấp mười. Dược thảo ở đây so với bên ngoài quý giá hơn. Thế nhưng để vào đây phải có sức chiến đấu mạnh mẽ, bởi vì có thể không cẩn thận bị ma thú cấp cao gϊếŧ chết.

Tầng sâu nhất chính là trung tâm của rừng rậm nguyên thủy. Nơi đó đều là ma thú cấp mười một trở lên, linh lực rất cao cường, lại có trí tuệ. Một ma thú cấp mười một có thực lực tương đương cấp độ Chúa tể của người tu tiên. Người bình thường đến gần đều sẽ bị linh lực mạnh mẽ tỏa ra từ nó miểu sát.

Thời điểm Vu Nại đem vành mắt đen sì dời khỏi quyển sách, hắn vẫn không thể tin được chính mình cũng muốn đi đến đó. Bởi vì Lam Phong đến đó tìm thuốc dẫn cho hắn, mà trong thời gian này hắn không thể dừng lại việc ngâm nước thuốc. Cho nên hắn không còn cách nào khác là cùng đi. Dù sao đi đến nơi nguy hiểm đó cũng là vì hắn, cho nên cũng không thể ích kỷ mà để Lam Phong đi một mình. Huống chi rừng rậm nguyên thủy không phải là nơi ai cũng có thể vào được, hắn vào đó biết đâu sẽ tìm được thứ gì hay ho.

Đứng ở bên trong truyền tống trận nhìn Ryan với Bá Ân phất tay tiễn biệt, Vu Nại cùng Lam Phong đồng thời biến mất trước mặt mọi người.

Bọn họ đáp xuống một thị trấn nhỏ bên ngoài. Lam Phong nói rằng truyền tống trận chỉ hoạt động trong một phạm vi nhất định, nhất là loại sử dụng linh lực của cá nhân. Chính vì vậy mà truyền tống trận từ Linh Giới về Phàm Giới một năm chỉ mở một lần, là do mỗi lần mở trận đều phải tiêu hao linh lực rất lớn nên không thể khai mở nhiều lần.

Hết chương 21