Chương 8: (H)

Vừa nói xong Lăng Lam Dương không để nàng nói gì thêm liền cuối xuống tiếp tục nụ hôn sâu.

Lăng Lam Dương dời hai tay xuống ôm chặt eo nàng ép xác vào cửa không cho cơ hội trốn thoát.

Đầu lưỡi rời khỏi miệng Nhiễm Huyên, nụ hôn dày đặc chuyển sang má, vành tai và cổ. Lăng Lam Dương giữ lấy cổ nàng, dùng sức mυ"ŧ mạnh, khẽ cắn một chút muốn để lại dấu.

Nhiễm Huyên cảm thấy hơi đau khi răng của Lăng Lam Dương cắn vào cổ mình, nhưng khi răng Lăng Lam Dương vừa rời đi, chiếc lưỡi ướt ác và trơn trược của cô đã tìm đến, nhẹ nhàng quét qua nơi đối phương vừa bị cắn.

Trước đây nàng chưa từng trãi nghiệm kí©h thí©ɧ như vậy, không thể không rêи ɾỉ thành tiếng. Mà đối với kí©h thí©ɧ Lăng Lam Dương mang lại khiến cho suy nghĩ của nàng dần trở nên mơ hồ.

Lăng Lam Dương đã bị du͙© vọиɠ kèm theo men rượu làm cho đầu óc choáng váng, cô đột nhiên ôm lấy Nhiễm Huyên, nàng sợ đến mức ôm chặt lấy cô, hai chân tự nhiên kẹp lấy eo cô.

Hai tay cô đỡ mông nàng, chóp mũi vùi vào vị trí khe rãnh mê người của Nhiễm Huyên.

"Ưʍ.... Dừng.... Dừng lại đi Dương nhi....a." - nàng cố lấy lại một chút lý trí đẩy Lăng Lam Dương ra.

Ngày thường với việc tập gym chơi thể thao của Lăng Lam Dương nàng đương nhiên không phải đối thủ, Lăng Lam Dương không để ý lời nàng nói càng ra sức hôn nàng.

Mùi hương sửa tắm trên cơ thể lẫn với chút mồ hôi, Lăng Lam Dương há miệng cách một lơp vãi lụa mỏng cắn vào thứ màu đỏ, khiến nàng run rảy dữ dội.

Lăng Lăm Dương mở vửa bế nàng đến bên giường đặt nàng xuống.

Hai bầu ngực no đủ mũm mĩm được bao bọc dưới lớp váy ngủ trên đó dính nước miếng của mình, vội vàng đưa tay cởi bỏ sang một bên, miệng muốn thưởng thức mùi hương ngon lành trên đỉnh núi kia.

Nhiễm Huyên cả cơ thể mềm nhũng không thể kháng cự, chỉ có thể rên rĩ ngăn cản Lăng Lam Dương.

Lăng Lam Dương mυ"ŧ nhẹ, dùng răng cào nhẹ phần trên của hạt đậu nhỏ, sau đó dùng lưỡi tiếp tục vẽ những vòng tròn trên quầng vυ".

Nàng ở dưới người cô, nắm chặt gối, miệng khẽ ngâm nga rêи ɾỉ, nàng không dám nhìn, vì vậy phải nhắm chặt hai mắt lại, nhưng điều này lại khiến cảm giác càng thêm phấn khích.

Lăng Lam Dương được thỏa mãn lại càng không muốn buông tha cho đối phương. Cô nắm lấy cục mềm mại kia, cảm thấy chỗ đó bắt đầu cứng lên, sau đó dùng đầu ngón tay khẽ búng vào đó.

Được sự kí©h thí©ɧ, nàng kẹp chật hai chân lại, cảm nhận được sự dính dính giữa hai chân, đột nhiên có chút cứng ngắc.

Lăng Lam Dương buông núʍ ѵú đỏ hồng đã ăn ra, từ từ di chuyển xuống eo nàng để chăm lửa, chiếc lưõi của cô xâm nhập vào rốn vẽ một vòng tròn.

Vòng eo của nàng không quá gầy, cũng không có chút mỡ thừa nào, bụng mềm mại, nghĩ đi nghĩ lại Lăng Lam Dương để lại trên eo nàng những vết đỏ.

Lăng Lam Dương di chuyển xuống nhẹ nhàng tách hai chân Nhiễm Huyên ra, nhìn thấy một vùng nhỏ trên qυầи ɭóŧ màu hoa oải hương của Nhiễm Huyên đã chuyển sang màu tím sẫm, cô khẽ cong môi.

Hai đùi của nàng bị tách ra, hai tay không còn ôm chặt gối, xấu hổ đưa tay che một nơi riêng tư của mình lại.

"Dương nhi... đừng mà." - Giọng nói mang theo tiếng nức nở, giọng nói kia hoàn toàn cắt đức lý trí Lăng Lam Dương.

"Sao lại không cần, miệng nhỏ phía dưới rất nhiều nước." - Lăng Lam Dương từ bên dưới ghé vào tai nàng: - "miệng vẫn còn ngượng ngùng."

Một bên hôn cổ nàng, cô nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang định từ chối của Nhiễm Huyên ra, còn dùng một tay nghênh đón, có thể cảm giác được hơi nóng toát ra từ nơi đó.

Cô nhẹ nhàng dùng hai ngón tay miết từ trên xuống dưới, tìm chính xác hạt đậu nhỏ nhô lên, rồi cong ngón tay lên xuống xoa thật nhanh hạt đậu nhỏ đó.

"Ưm ưʍ..." - Nhiễm Huyên vùi mặt vào gối ngăn chặn tiếng rên làm người khác xấu hổ.

Lăng Lam Dương không trực tiếp vào, ngược lại cô cố gắng kí©h thí©ɧ âm đế sưng tấy, chậm rãi nhào nặng, xoa bóp, rồi từ từ tăng tốc, hung hăng bắc nạt chỗ đó.

"Hu hu hu..." - Đùi của nàng bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát khi cô di chuyển càng ngày càng nhanh, nàng cảm thấy phía dưới càng ngày càng căng trướng, như thể có thứ gì đó sắp nổ tung bên trong cơ thể.

Nàng cảm giác lạ lẫm trong cơ thể, khiến đầu ô s trở nên trống rỗng, chỉ có thể vô thức rêи ɾỉ, đôi tay tái nhợt nắm chặt ga trải giường.

"Ưm ưʍ.... ha a....ha a.... A a a.... chậm một chút..." - Lăng Lam Dương nghe tiếng rêи ɾỉ đứt quãng của nàng, biết nàng sắp đạt tới cao trào, ngón tay của cô càng ngày càng nhào nặng nhanh hơn, dùng thêm lực, đầu lưỡi của cô không ngừng liếʍ láp và hôn cổ Nhiễm Huyên.

"A a a.... Muốn chết.... Không chịu nổi nữa.... Hưm, a..... Mau dừng lại.... Ưm ưʍ..... A a! Hu hu...." - Nàng kịch liệt run rẩy, trong nháy mắt có một dòng nước ấm phun vào tay Lăng Lam Dương.

Trong lúc nàng đạt cao trào Lăng Lam Dương chặn miệng nàng lại, đem toàn bộ tiếng rêи ɾỉ nuốt vào trong miệng mình. Sau khi hôn xong Lăng Lam Dương kéo ra sợi chỉ bạc, cực kì dâʍ đãиɠ.