Chương 1.2: Nghỉ Hè

Phan Ngu lúc này mới để ý trên người hắn cũng có vài chỗ bị ướt, quần gần như có thể vắt ra nước. Cô rút khăn giấy, ngồi xổm xuống lau giúp hắn, sau khi đứng lên lại lau bả vai giúp hắn.

“Con đi ra ngoài hả?” Phan Ngu hỏi.

Thư Lâm không chút dấu vết mà kéo dãn khoảng cách một ít, vừa rồi cách gần quá làm hắn không được tự nhiên, lỗ tai bắt đầu nóng lên: “Lúc vừa đến có đi ra ngoài nhìn một chút, mưa to quá bắn lên người cháu.”

“Ồ.” Phan Ngu gật đầu, biết rõ hiện tại mình và cháu trai không quá hiểu nhau, không có đề tài chung nào liền đề nghị lên xe về nhà trước.

Thư Lâm gật đầu, mở nắp cà phê ra, ngửa đầu uống một hớp lớn, lập tức chỉ còn một phần tư. Uống được một nửa hắn quay đầu, giống như mới nhớ tới, hỏi cô: “Dì có khát không?”

“Dì không uống.” Phan Ngu lắc đầu.

Ra cửa, gió bên ngoài càng lớn, váy ngắn trên người suýt bị tốc lên, cô duỗi tay che lại, quay đầu phát hiện Thư Lâm đã mở ô. Mặt ô không to, để che kín được hai người có chút miễn cưỡng, Thư Lâm để cô dựa sát vào, nghiêng ô qua bên cô.

Hai phần ba chiếc ô nhỏ đều che cho Phan Ngu, còn hắn nửa người lộ ra bên ngoài, bị mưa tạt ướt.

Phan Ngu không chú ý điều này, lên xe mới phát hiện Thư Lâm càng chật vật hơn lúc nãy, cô cầm khăn lông ở ghế sau đưa cho hắn, thấp giọng nói: “Không ngờ hôm nay mưa lớn như vậy, hôm qua trời vẫn nắng.”

Thư Lâm gật đầu, phát hiện Phan Ngu mải lái xe không nhìn thấy hắn gật đầu, liền nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng: “Đúng vậy.”

Xe đi trên đường ổn định mà phóng lên, kỹ thuật lái xe của Phan Ngu không tồi, đáng tiếc mưa to làm nàng không thể phát huy được, chỉ đành cho xe chạy chậm nhất, một bên chậm rì rì mà đi một bên cùng Thư Lâm câu được câu không mà bắt chuyện.

“Được nghỉ hè bao lâu?” Phan Ngu mắt nhìn phía trước, không quay mặt ra nhìn bên cạnh.

Thư Lâm ngồi vững vàng, hẳn đã qua thời kỳ vỡ giọng, lúc nói chuyện đem lại cảm giác thoải mái trầm thấp: “Hai tháng.”

“Vậy cũng khá lâu đấy” Phan Ngu nói: “Định chơi ở đây bao lâu?”

Thư Lâm đặt hai tay lên đầu gối, không biết làm gì mà đan lại vào nhau, hắn nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Vẫn chưa nghĩ tới.”

Phan Ngu thấy hắn tỏ thái độ trầm mặc ít nói cũng rất nhanh thích ứng, rốt cuộc cô đã hiểu tuổi dậy thì thiếu nam thiếu nữ ít nhiều đều sinh ra cảm giác xa cách với người nhà, có lẽ ba năm trước Thư Lâm vẫn là một nhóc tiểu học đáng yêu, hiện tại đã biến thành một tiểu soái ca lạnh lùng cũng không có gì đáng trách.

Đương nhiên, quan trọng là Thư Lâm rất đẹp trai, lớn lên không những không xấu đi mà còn càng ngày càng đẹp, cho dù mặc quần áo bình thường cũng làm người khác chú ý đến.

Phan Ngu nghĩ đến nhóc này ở trường hẳn là có không ít bạn nữ theo đuổi.

Nhưng cô không dám biến suy nghĩ vô dụng trong đầu thành đề tài, cô nói tiếp: “Thành phố Lâm cũng không có chỗ chơi nào thú vị, trước khi con đến có tìm hiểu qua không, có nơi nào muốn đi dì đưa con đi.”

Thư Lâm nghĩ nghĩ, nói: “Đi núi Thừa Khải cũng được, dưới chân núi còn có thư viện Thừa Khải.”

Phan Ngu lúc này mới xoay đầu qua, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt hắn, hỏi: “Con thích đi leo núi à?”

Thư Lâm vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Cũng hơi thích.”

Phan Ngu ngày thường rất ít khi vận động, lúc đi làm chủ yếu đều ngồi, cuối tuần chỉ nằm, nếu như buồn chán cũng sẽ đi dạo đến phòng tập thể thao gần đây, nhưng nhiều nhất chỉ chạy được hơn mười phút lại ngồi nghỉ. Đối với việc leo núi trước giờ luôn tránh được thì sẽ tránh.

Nhưng cháu trai đã lên tiếng, cô cũng không thể nói không đi, đành phải gật đầu: “Được, chúng ta chọn ngày thời tiết đẹp hẵng đi.”

Lúc này bên cạnh có chiếc xe chạy nhanh, trời mưa đường trơn, thiếu chút nữa va chạm với xe của Phan Ngu.

Phan Ngu lúc đầu còn chịu đựng, đến lần thứ ba rốt cuộc nhịn không nổi mở cửa kính xe mắng vài câu: “Nếu không biết lái xe thì đừng có lái ra đường! Không biết hôm nay trời mưa à?!”

Lái xe bên kia là một người đàn ông trung niên, lúc lái xe trong miệng còn ngậm điếu thuốc, bị cô mắng đến tức, vừa quay đầu cũng mở cửa kính mắng vài câu thô tục: “Đồ đàn đàn bà thối nói chuyện đàng hoàng chút…”

Thời điểm phát hiện Phan Ngu là mỹ nữ trên mặt liền lộ ra tươi cười: “Xin lỗi mỹ nữ, anh không phải….”

Phan Ngu cau mày đóng cửa kính, ngăn cách sắc mặt ghê tởm của hắn.