Chương 47: Bí cảnh núi Cấm

Sau khi báo cáo xong tài liệu về Khương Đình, Chu Xuyên tiếp tục nói về Chianti. Mặc dù thông tin hắn điều tra được không nhiều, nhưng cũng ẩn ẩn đoán rằng Chianti đi ra từ quân đội. Trần Trung Nguyên nghe vậy, liên tưởng đến chuyện Đàm Việt đột nhiên nhập ngũ.

Chuyện của Đàm Việt đã âm thầm truyền tai khắp các đại thế gia. Nhà nào cũng suy đoán hai ba phương hướng, nhìn chung chẳng nguyên do nào được xác định kỹ càng.

Bây giờ nghĩ đến thân phận thần bí của Chianti, lại liên tưởng tính cách khiêu thoát của Đàm Việt, Trần Trung Nguyên cho rằng Đàm Việt là bị Chianti mang đi. Dù sao mối quan hệ của Hạ Duy với Đàm Việt rành rành ra đó.

Như vậy, Chianti tạm thời chưa thể động.

Tiếp đến là Thạch Sang, xuất thân con nhà võ, tập đánh đấm từ 4 tuổi. Từ lúc nhận việc bảo vệ Hạ Duy, Thạch Sang chưa từng có bất kì dấu hiệu nào khả nghi. Thậm chí chân chất thật thà đến mức kì quái. Giống như NPC vậy.

"Còn gì nữa không?"

"Dạ..." Chu Xuyên hơi đắn đo, không biết có nên nói hay không.

Những việc Trần Trung Nguyên an bài, Chu Xuyên đã làm đầy đủ hết. Chỉ có một phát hiện nho nhỏ ngoài dự liệu, hắn không dám nói.

"Nói"

"Đã tìm thấy người tung tin Trần Gia Huy là con riêng của sếp"

"Chuẩn bị kiện đi" Trần Trung Nguyên phất tay nói

"Người này... Kiện không được..." Chu Xuyên bất đắc dĩ đáp

Trần Trung Nguyên nghe thế hừ lạnh một tiếng. Đừng nói là ở thành phố A, tính chung cả nước thì ông cũng trong top 20 người có lực ảnh hưởng nhất (trừ quan lại). Còn có ai mà ông kiện không được!

Nhắc đến chuyện này là cả người Trần Trung Nguyên bắt đầu khó chịu. Bộ phận PR (Public Relations - Quan hệ công chúng) rõ ràng đã dùng tin tức của một tiểu hoa đán đang hot để dẫn lưu, thu hút sự chú ý của cư dân mạng khỏi vụ chết người trong nhà máy bỏ hoang. Không biết dẫn thế nào lại cháy lan đến tận nhà ông.

Càng khiến người ta bực bội hơn là có hàng loạt người tung ra bằng chứng thật giả lẫn lộn, bảo ông nɠɵạı ŧìиɧ, vợ ông đòi ly hôn, con trai ông thì nhìn chằm chằm tài sản, gia đình ông sắp ly tán tới nơi.

Chỉ vậy thôi cũng còn chấp nhận được, giải thích với vợ chút là ổn. Không ngờ có người trực tiếp tung ảnh và video Trần Gia Huy ra vào biệt thự của Hạ Duy, nói Trần Gia Huy là con riêng của ông.

Mẹ nó, quá khốn nạn.

Này không phải lửa cháy tới nhà mà là trực tiếp châm xăng đốt nhà cmnr.

Trần Trung Nguyên phải giải thích rất nhiều lần với vợ về vụ này. Thậm chí còn xét nghiệm DNA để chứng minh trong sạch. Để ông biết được ai là người giở trò, nhất định phải ra toà nói chuyện!

Để cho người đó tự phân tích câu "cái miệng hại cái thân" trong tù đi.

"Là Hạ Duy..."

"..."

Chu Xuyên "Người tung tin đồn là Hạ Duy"

Trần Trung Nguyên "..."

Người mới bốn tám, không lãng tai, không cần lặp lại.

Có một câu thô tục, đang phân vân không biết phun ra có ảnh hưởng đến hình tượng tổng tài không.

Đi mẹ nó hình tượng tổng tài.

"Nghiệt súc" Cha nó bận từ chiều tối đến hừng đông để hốt shit cho nó, vậy mà nó lại đâm cha nó một đao.

Thương thiên hại lý!

Đại nghịch bất đạo!!!

Đm, huyết áp lại tăng...

---/---

Trương Lập Thành sắc mặt nghiêm trọng cầm chỉ thị từ ngoài cửa đi vào, nơi Triệu Đồ Sơn đang mân mê phù vân tạo thành Mộng Ảo không gian.

"Tạm ngừng lại đã, ở trên có tin" Trương Lập Thành đặt tờ giấy lên bàn, nói với Triều Đồ Sơn.

"Chuyện gì?" Triệu Đồ Sơn đặt viên đá trong tay xuống hỏi

"Núi Cấm có dị tượng, khu quân A và khu quân L đã chia ra phong toả hai sườn rồi. Họ muốn ông đi một chuyến xem thử"

"Dị tượng gì?"

"Sương mù dày đặc, từ trường hỗn loạn"

"Có cấp A dị thú xuất hiện à?"

"Đã bài trừ khả năng này rồi. Bọn họ suy đoán là... bí cảnh mở ra!"

Triệu Đồ Sơn nghe vậy, suy tư mấy giây, một mặt nghiêm trọng hỏi:

"Bọn họ xem tiểu thuyết quá 180 phút rồi?"

"..."

Triệu Đồ Sơn ra vẻ không quan tâm, tiếp tục viết viết vẽ vẽ với mấy cái phù văn. Bí cảnh có thể từ từ phái người thăm dò. Nhưng dị thú và tội phạm đặc biệt thì bất cứ lúc nào cũng có thể làm mất trật tự xã hội, gây khủng hoảng diện rộng. Trong suy nghĩ của Triệu Đồ Sơn, Mộng Ảo không gian quan trọng hơn nhiều.

"Bảo họ từ từ thăm dò đi"

"Nhưng mà..."

"Cùng lắm thì để Diêu Phù mang đội đến, tôi sẽ không đi"

Trương Lập Thành nghe vậy hơi trầm ngâm. Thực lực của Diêu Phù ông là người rõ ràng, có thể nói là đấu sĩ mạnh nhất trong nhóm dị năng hệ phụ trợ.

Nghe quái quái.

Sự thật là vậy, Diêu Phù có thể một bên tấn công, một bên hồi HP. Lực sát thương mạnh, lại đánh mãi không chết. Gần như đồng cấp vô địch. Không biết sao ông chỉ là người bình thường, cùng lắm tính là cái chức hình bộ, leo mãi chưa lên được chức thượng thư. Sinh ra Trương Diêu Phù là thành tựu lớn nhất mà ông đạt được.

Triệu Đồ Sơn nhắm trúng thiên phú của Diêu Phù từ rất lâu, muốn thu cô làm đệ tử. Nhưng không biết vì cái gì cô không đồng ý. Triệu Đồ Sơn tìm hiểu cặn kẽ, cuối cùng không biết lăn lộn thế nào, trở thành đồng bạn của Trương Lập Thành.

"Ông Đồ ơi, ông làm vậy tôi khó xử quá... Bọn họ đoán được ông sẽ không đi nên mới xuống tay chỗ tôi. Ông cũng biết chức vị của tôi hiện tại tương đối xấu hổ..."

"Không đi! Ông mà lảm nhảm nữa là tôi về núi"

"..."

---/---

Hạ Duy lấy được thông tin cần thiết, lại thấy tên tóc cam hai chân bủn rủn như bị ép khô, đành tha cho hắn ta một mạng. Xem như thưởng cho cả đám bọn họ mấy ngày nay chọc điên Đặng Hoàng Khang.

Đường cũ trở về, Hạ Duy đi bộ ra khỏi ngõ tối. Vừa đi vừa suy nghĩ có nên liên hệ với cha hắn hay không. Dù sao gặp chuyện báo phụ huynh là đặc quyền của con ông cháu cha, ai không sử dụng người đó là ngu ngốc.

Đột nhiên, một bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Hạ Duy nhìn kỹ, thấy một cô bé hớt hãi chạy về phía mình.

Này không phải cô bé mấy ngày trước lừa phỉnh 500k của hắn sao?

Bây giờ hắn không còn nhìn thấy dáng vẻ thông minh đáng yêu của cô bé nữa, mà thay vào đó là sự chật vật khiến người khác không nhịn được lòng thương hại.

Trần Thanh Nhi phát hiện trước mặt mình có người, một hi vọng nhỏ bé nảy lên. Nhưng khi nhìn thấy phong cách ăn mặc hắc ác cộng với hình xăm bất quy tắc trên chân mày của Hạ Duy, hi vọng lại biến thành tuyệt vọng.

Người xấu, lại là người xấu, trên đời này tại sao lại có nhiều người xấu như vậy chứ!

Trên tay Trần Thanh Nhi lúc này vẫn đang cầm một tờ 500k, dù nó đã nhăn dúm không còn chút hình dạng phẳng phiu như ban đầu. Bởi vì, trong suy nghĩ non nớt của cô bé, tờ giấy có số này bây giờ chính là chỗ dựa duy nhất rồi.

Không còn cha, cũng chẳng còn mẹ, có chăng chỉ là vận mệnh tàn nhẫn không ngừng cướp đoạt đi tất cả

"Chạy cái gì?" Hạ Duy hỏi

Hắn dùng giọng bình thường của mình. Bởi vì, trước mặt một cô bé 4 tuổi, hắn cảm thấy chẳng cần ngụy trang.

Trần Thanh Nhi nghe thấy, cơ thể nhỏ nhắn hơi rụt lại, co ro, cúi đầu bước nhanh đi qua. Hiện tại cô bé rất hoảng hốt nên cũng không nhận ra Hạ Duy là ai. Chỉ một mực muốn rời khỏi nơi này, tìm một chỗ không người để trốn tránh...

Rồi khóc thật to.

Không ngờ, bị hắn một tay kéo lại.