Chương 29: Kim loại hoá

Ngu ngốc Mangan vậy mà tin lời của Hạ Duy và Lê Quân nói không một chút nghi ngờ. Bởi vì bản thân Mangan là một cấp C chính thống. Nếu bọn người Hạ Duy cấp bậc cao hơn, vậy thì hắn nghi ngờ cũng vô dụng. Nếu bọn người Hạ Duy thật sự chỉ là hai kẻ khϊếp nhược, vậy thì càng không đáng để tâm tới.

Có điều, Mangan không phát hiện là hắn chưa khai thác được bất kì một thông tin hữu ích nào từ Hạ Duy cả.

Mà bản thân Hạ Duy đã biết được cơ bản về tổ chức này.

Một tổ chức chống phá sự phát triển của nhân loại.

Ở lại đây không phải kế lâu dài, hắn nhất định phải tìm cách thoát đi. Một mình Mangan dễ đối phó không có nghĩa là các thành viên khác cũng vậy. Khi phát hiện có thứ gì đó không đúng trà trộn vào, vậy thì khó thoát hơn.

"Hạ Duy, tao thật sự dốc hết bụng dạ với mày rồi. Chỗ này không nên ở lâu, phải trốn đi thôi!" Lê Quân than thở nói. Hắn cũng đã phát hiện tổ chức này có gì đó không đúng lắm.

Hơn nữa, dựa vào dị năng, Lê Quân còn phát hiện một chuyện quan trọng. Trên bản đồ của hắn vậy mà xuất hiện thêm một vòng tròn màu trắng.

Tối qua không gian đã thu hẹp một lần, nhưng vì hai người đều ở trong phạm vi thu hẹp, bản thân Lê Quân có tính toán riêng, nên không nói. Hiện tại, vòng tròn lại xuất hiện trên bản đồ lần nữa, không gian chắc chắn sẽ tiếp tục thu hẹp tương tự như tối hôm qua!

Mà vị trí hiện tại trên bản đồ của hắn và Hạ Duy lại ở ngoài vòng tròn!

Chuyện này không thể giấu, giấu cũng vô dụng.

"Tối qua vòng tròn đã thu hẹp một lần. Tao đoán lần thu hẹp tiếp theo rất nhanh sẽ bắt đầu. Hiện tại tao với mày đang ở ngoài vòng thu hẹp!!!"

Dứt dời, Lê Quân dùng tinh thần lực, mở ra một cái bản đồ mini chiếu trước mắt Hạ Duy.

Hạ Duy chăm chú quan sát.

Càng nhìn, sắc mặt hắn càng lộ ra vẻ cổ quái.

"Cái bản đồ này... Rất giống..."

"Giống gì?"

"Chạy bo - ăn gà"

"???"

Thế giới này cũng không có PlayerUnknown"s Battlegrounds, nên Hạ Duy nói Lê Quân không hiểu. Thấy biểu cảm của Hạ Duy càng lúc càng kì quái, Lê Quân hỏi:

"Mày biết lai lịch của vòng tròn này à?"

"Tao đoán, nếu vòng tròn thu lại mà chúng ta vào trong không kịp, tinh thần lực sẽ xói mòn mà chết!" Hạ Duy nói

Còn có điều mà hắn không nói, đó là, PUBG chỉ kết thúc khi và chỉ khi còn một người hoặc một đội sống sót. Ở hiện thực, nếu không lập đội trước đó, khả năng chỉ còn được một người sống đi ra cao hơn.

Đây, rất có thể là một cuộc chiến sinh tử.

Hiển nhiên tất cả chỉ là suy đoán. Hiện tại hắn không có manh mối nào trong sự kiện này cả. Tất cả chỉ là một khả năng tồi tệ nhất hắn có thể nghĩ đến mà thôi.

"Trước mắt, tao sẽ sử dụng dị năng khống chế Mangan. Mày một dao đâm hắn!" Hạ Duy chủ động sắp xếp "Sau khi xử Mangan, lập tức chạy"

"Tao đam hắn?" Lê Quân hơi sợ hỏi "Nếu tao đoán không lầm, tên đó cũng là cấp C. Nhỡ tao chém hắn không chết thì sao?"

"Yên tâm, dị năng của tao làm hắn không thể phản kháng"

Làm một cấp C không thể phản kháng? Lê Quân hơi rùng mình một cái, cảm thấy lưng mình lạnh lẽo. Trong chiến đấu, đừng nói là không thể phản kháng. Chỉ cần ngu người một giây thôi đã đủ mất mạng rồi.

"Được!" Lê Quân gật đầu, từ trong quần lấy ra một con dao nhỏ, nghiêm túc nắm chặt trong tay "Mày lên trước đi!"

Hạ Duy hơi cười cười đi về phía Mangan. Thấy hành động bất thường của Hạ Duy, tất cả mọi người nâng cao cảnh giác. Mangan thì một mặt khó hiểu.

"Đường chủ. Chơi caro không? Một ván 100 triệu!"

Mangan "???"

Toàn thể thành viên "???"

Lê Quân "..."

Mẹ nó, dị năng của Hạ Duy thật là tiền? Lê Quân vừa hâm mộ vừa đố kỵ, lại có thêm chút hận hận....

"Hiện tại bị nhốt ở đây, tiền bạc cũng chẳng có ý nghĩa gì cả..." Hạ Duy nói tiếp "Xem như gϊếŧ thời gian... "

Dị năng, mở.

Không có đặt hiệu vang dội, không có khẩu quyết rùm beng. Chỉ có một tờ giấy và hai cây bút.

Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng Hạ Duy bị một cái tát hay một cú đá văng ra ngoài thì Mangan lại gật đầu đồng ý.

Lộp bộp.

Cằm rớt đầy đất.

Cằm của Lê Quân là rớt vang dội nhất. Hắn đã bắt đầu hoài nghi thế giới này, hoài nghi IQ của bản thân.

Mangan lúc này cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Không phải hắn muốn chơi caro, mà tự nhiên thấy giấy bút cái là không từ chối được. Hắn biết mình bị công kích bằng một loại dị năng nào đó rồi. Nhưng ngay cả nói chuyện bình thường cũng không được.

Chết chắc cmn rồi...

Mấy giây sau, Hạ Duy đã đánh xuống quân cờ đầu tiên. Hắn cảm thấy tin thần lực của mình một mực giảm xuống. Xem ra cái dị năng tiêu hao quá lớn, không nên sử dụng nhiều.

Lê Quân cũng không chần chừ bao lâu. Hắn từ từ tiến lại, giả vờ như đang xem Hạ Duy và Mangan đánh cờ.

Ngay lúc Mangan vừa viết một con X, dao găm của Lê Quân đã cắm xuống!

Chỉ nghe một tiếng "phốc" nhỏ vang lên.

Trái tim đã bị lưỡi dao sắc bén xiên qua...

Mangan phát hiện bản thân bị công kích, thế nhưng cả người lại không thể cử động. Hắn phẫn nộ muốn sử dụng dị năng để phản kháng.

Dị năng của Mangan là kim loại hoá, biến bản thân thành kim loại.

Có điều sau khi biến thành kim loại, hắn vẫn không nhúc nhích được. Chỉ có cảm giác vô lực và tuyệt vọng tràn lan.

Đợi tinh thần lực hao hết, biến lại thành người bình thường. Với trái tim bị thọc xuyên qua này, hắn cũng chẳng sống được bao lâu.

Hạ Duy thấy vậy liền viết xuống một cái, lập tức trên giấy hiện ra một hàng ba con O. Mangan trợn to mắt nhìn tay mình không nghe theo lý trí mà dùng một con X để chặn ba con O lại.

Tại sao nói một quân X chặn ba quân O là không lý trí?

Bởi vì lúc này mẹ nó không phải cầm vũ khí lên chiến sao, còn đánh caro là cái khỉ gì...

"Đường chủ, tình hình hiện tại anh cũng thấy rồi" Hạ Duy đưa tầm mắt về phía mấy ngón tay màu bạc của Mangan, không nhanh không chậm nói "Phải dùng tinh thần lực để duy trì cơ thể kim loại, nếu không thì toang... Chúng ta cũng không có thù oán gì, nên tạm biệt tại đây thôi. Hi vọng anh không cho người đuổi theo chúng tôi nữa"

Vừa dứt lời, Mangan đã bóp nát cây bút trên tay. Hạ Duy thấy vậy lập tức lấy từ trong túi ra một cây bút khác, mỉm cười đưa cho Mangan.

Mangan đã tức muốn thăng thiên.

---/---

Ở một nơi cách đó hơn 20km.

Đại chiến đang diễn ra.

Võ Phong và Lạc Như Ý trên đường đuổi đến chi viện cho Chianti thì bị một đám Hoả Chu tập kích. Hai người họ vừa đánh vừa lùi lại, giằng co cả một đêm. Đám Hoả Chu này không mạnh, nhưng quá đông, lực phá hoại quá lớn.

Thời gian dần trôi, Võ Phong và Lạc Như Ý không thể đến chỗ của Chianti nữa. Vì khả năng di chuyển của người khống chế Hoả Chu là rất lớn. Không có thiết bị liên lạc, bọn họ không thể trực tiếp tìm được Chianti.

"Chúng ta tạm thời ẩn nấp ở đây đi" Võ Phong nói

"Không được, tính thời gian thì không gian sắp thu hẹp lần 2 rồi, ở đây chạy không kịp..."

"Đám nhện này quá khó nhằn!"

"Chỉ còn cách phá vây thôi!"

Võ Phong im lặng. Hắn đương nhiên biết chỉ còn cách phá vây thôi. Nhưng thực lực của hai người quá yếu. Hắn là cấp D thổ hệ dị năng, Lạc Như Ý là cấp E tốc độ dị năng.

Nếu trực tiếp battle với đám nhện, sợ là họ sẽ thua vì kiệt sức.

Đột nhiên, một giọng nói tự tin vang lên sau lưng hai người:

"Vậy thì phá vây thôi" Lâm Thiên cười nửa miệng nói.