“Hiệu trưởng thật sự công chính nghiêm minh nha.” Hai tay Lê Nhân đút túi đi ra ngoài: “Vậy bổn tiểu thư đợi các người ở cửa phòng học nhé.”
“....”
Một đám người hận đến nỗi răng ngứa ngáy, nhưng hiệu trưởng lại suy nghĩ sâu xa nhìn bóng lưng của cô.
Hồn phách của Lê Nhân thật sự trở về rồi sao?
“Cậu ơi! Sao cậu có thể như vậy chứ. Lê Nhân thật sự có yêu thuật, cô ta có thể điều khiển thú cưng của cháu....”
Hiệu trưởng lạnh mặt: “Vừa rồi cháu nói con rắn này là của Lê Nhân.”
“Cháu...” Cô ta cúi đầu, có chút oan ức: “Cậu, tại sao cậu không tin cháu?”
“Thầy Vương, mau dẫn các em ấy đi xin lỗi đi.”
“Vâng...” Thầy Vương nghe thấy giọng nói của hiệu trưởng không cho từ chối, chỉ có thể đưa bọn họ đi ra ngoài.
Hiệu trưởng thấy bọn họ rời đi, ông ta vội vàng đi đến cạnh bàn gọi điện thoại.
“Xin chào, xin nối mấy đến văn phòng của ngài Nghi Đỉnh.”
“Được, xin ngài đợi một chút.”
“Alo?”
“Ngài Nghi Đỉnh, hình như Lê Nhân trở về rồi.”
“Anh nói cái gì?”
....
Lê Nhân trở về phòng học, bạn học trong lớp đều đang mang vẻ mặt cười trên nỗi đau người khác nhìn cô.
“Lê Nhân, có phải cô bị dạy dỗ một trận rồi đúng không?”
“Bây giờ cô còn không hiểu sao? Cô chính là hiệp sĩ gánh nồi trong lớp chúng ta. Cô cũng đã gánh nồi đen bao nhiêu lần như vậy rồi, danh hiệu này chắc chắn phải thuộc về cô, ha ha.”
“Thủy Dao và những người khác đâu rồi?”
“Lần này Lê Nhân trở về vậy mà không đỏ mắt sao?”
“...”
Lê Nhân lười quan tâm đến bọn họ, lớp học này không có một người bạn học tốt bụng nào cả.
Cô ngồi xuống chỗ mình, đợi nhóm người kia biểu diễn.
Có lẽ đã chết một lần, cô cảm thấy ngoại trừ sống chết, những thứ khác cũng không quan trọng như vậy nữa.
Cô không muốn tính kế người khác, tranh giành những thứ không thuộc về mình.
Có điều, nếu như người khác bắt nạt lên đầu cô.
Ha ha!
Bên ngoài trăm miệng đồng thanh hét lên, Lê Nhân nhìn vẻ mặt ngẩn tò te của mọi người trong lớp.
“Đây là tình hình gì vậy?”
“Tại sao chủ nhiệm lớp cũng đến đây?”
“Tại sao nhóm người Thủy Dao lại xin lỗi?”
“....”
Trong lòng mọi người tràn đầy nghi ngờ. Mà Lê Nhân lại ngồi ở chỗ của mình. Cô muốn lấy sách ra xem một chút, mới phát hiện bên trong chỉ có một cái hộp, đựng Cẩu Đản Tử.
Cô đặt nó sang một bên, lúc này cô mới nhớ bọn họ đã ném hết sách của cô đi rồi.
“Chậc chậc ....” Lê Nhân đứng lên đi ra ngoài, người bên ngoài cũng đã hét xong.
Trên hành lang có một nhóm người đang vây xem, có một số học sinh còn quay lại video phát lên đám bạn bè.
Đây là chuyện rất hiếm thấy, chủ nhiệm lớp cũng đến xin lỗi. Lê Nhân này cũng quá lợi hại rồi.
“Em còn muốn thế nào nữa?” Nhìn thấy Lê Nhân đi ra, chủ nhiệm lớp có chút tức giận.
Nếu không phải là mệnh lệnh của hiệu trưởng, ông ta tuyệt đối không đến đâu.
Ông ta cũng không hiểu, tại sao hiệu trưởng lại để ông ta đến xin lỗi Lê Nhân.
Trên mặt Lê Nhân nở nụ cười nhẹ: “Sách của em đều bị bọn họ ném đi rồi, bổ sung sách mới cho em. Cảm ơn chủ nhiệm.”
Cô nói xong thì đi vào trong lớp, cô giống như nghĩ ra điều gì đó nhìn ông ta: “Đúng rồi, tiền mua sách mới nhớ lấy của Thủy Dao nhé. Dù sao khi cô ta ném sách của em đi cũng rất vui vẻ. Đây chính là cái giá sau khi vui vẻ.”
Cô nói xong thì đi vào phòng học, người trong hành lang đều ngẩn ra. Thủy Dao cũng trợn mắt há hốc mồm.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy loại người nào giống như cô ta!
Ai có thể nói cho cô biết, tại sao Lê Nhân lại trở lên gian xảo như vậy không!