Chương 49: Đại tiểu thư tôi sai rồi

Lê Nhân nghe thấy lời hiệu trưởng nói, ngón tay cô gẩy nhẹ quyển sách trên bàn. Vẻ mặt cô lười biếng, khóe miệng gợi lên một tia châm biếm: “Vốn dĩ là đâm người khác một đao, rồi nói một câu xin lỗi thật sự hữu dụng sao.”

“Lê Nhân! Rõ ràng là cô để Tô Tô cắn tôi!” Thủy Dao nghe thấy lời Lê Nhân nói, cũng rất không đồng ý. Lúc đó dưới loại tình huống đấy, cô ta đều nhìn ra Lê Nhân có vấn đề.

Cô cảm thấy Lê Nhân nhất định là bị thứ kỳ lạ nào đó nhập vào rồi.

Giống như bộ phim mà cô xem vậy, bị ma quỷ hoặc là yêu nữ.

“Tôi cũng không phải là mẹ nó, sao có thể ra lệnh cho nó cắn cô được chứ? Ngược lại là cô luôn tự xưng mình là mẹ con rắn này, tôi rất không hiểu.”

“Đây là xưng hô thân mật!” Thủy Dao hừ lạnh một tiếng: “Loại người như các người không hiểu được đâu.”

Hiệu trưởng nghe thấy cuộc đối thoại này, gương mặt lạnh lùng: “Bạn học Thủy Dao, tôi cảm thấy tôi nhất định phải để mẹ em nói chuyện cẩn thận với em.”

“Cậu ơi....”

“Câm miệng!” Ông ta gầm lên một tiếng, nhìn về phía Lê Nhân: “Bạn học Lê Nhân có cách xử lý nào tốt hơn sao?”

Có lẽ lúc trước ông ta sợ Lam Diễm, cho nên cũng rất cung kính với Lê Nhân.

Bây giờ thì sao?

Ông ta sợ Lam Diễm sao?

Không phải ông ta sợ Lam Diễm, mà là cảm thấy Lê Nhân thật sự giống như lời đồn đại đó, hồn phách trở về cũng là lúc Lam Diễm quật khởi.

Thậm chí Lam Diễm còn càng mạnh hơn trước đây.

Ông ta cũng nghe nói, lúc đầu Lê Nhân là được tổng thống quyết định nội bộ, ông ta không hiểu lắm về những chuyện uẩn khúc trong này.

Những người phía trên lúc này cũng chú ý đến Lam Diễm, chỉ là bọn họ sợ Lê Quân Nghị, không ai quan tâm đến những tin đồn thất thiệt về Lê Nhân.

Dù sao một kẻ ngốc, không có cách nào đột nhiên trở nên mạnh mẽ được.

Bây giờ, ông ta tin rồi.

Lê Nhân đứng dậy, liếc nhìn mấy người phía bên kia: “Hiệu trưởng đang nói em bắt nạt người ngốc sao?”

Thủy Dao không dám nói gì, nhưng Hình Lâm bên cạnh cô ta lại vô cùng tức giận chỉ vào Lê Nhân: “Cô nói ai là ngốc đấy?”

“Ai nói thì là người đó.” Lê Nhân rút ra một cái gai xương rồng, nghịch trong tay. Cô búng nhẹ một cái, giả vờ như không có chuyện gì đút hai tay vào túi quần.

“Cô ___” Hình Lâm cảm thấy tay đau nhói, trên đầu ngón tay có chút máu. Cô ta hơi ngẩn ra, đây là chuyện gì vậy?

Càng lúc càng đau, đau đến nỗi cô ta không nói lên lời, sắc mặt lập tức tái nhợt.

“Đến cửa lớp chúng ta hét to ba câu như vậy là được, thế nào? Có phải tôi rất độ lượng không.”

Cô cười nhẹ một tiếng, đôi môi đỏ mọng mang theo ý lạnh, đôi mắt màu tím mang theo mấy phần kỳ dị liếc nhìn bọn họ.

Mấy nữ sinh đó run rẩy, mà Hình Lâm và Thủy Dao đều nuốt nước bọt, đồng thời nhìn tay mình một cái.

Hình Lâm vô cùng ngạc nhiên: “Lê Nhân là yêu quái!” “Lê Nhân bị ma nhập rồi!”

Cô ta run rẩy, vẻ mặt sợ hãi.

“Lâm Lâm?” Thủy Dao thấy cô ta như vậy, chú ý đến máu tươi ở đầu ngón tay cô ta. Cả ngón tay của cô ta đều bị xanh tím lại.

“Đây là chuyện gì vậy?” Thủy Dao cầm ngón tay Hình Lâm kêu lên: “Cậu à, Lê Nhân bắt nạt Lâm Lâm!”

Vẻ mặt Lê Nhân vô tội, bất đắc dĩ nhún vai: “Lại đổ tội cho tôi sao? Tôi luôn đứng ở đây không hề động đậy, còn đợi các người xin lỗi tôi đấy, thầy hiệu trưởng nói lời công bằng đi? Thầy cứ để mặc học sinh của thầy bị vu oan sao?”

Hiệu trưởng có chút không vui, không ngờ cháu gái của mình lại tâm cơ như vậy: “Được rồi, đừng gây chuyện nữa. Thầy Vương, thầy đưa các em ấy đi xin lỗi bạn học Lê Nhân đi.”

“Hiệu trưởng” Chủ nghiệm lớp ngẩn ra: “Tôi cũng phải xin lỗi sao?”

“Đối xử bình đẳng! Thầy thân là giáo viên, trước khi chưa điều tra rõ ràng mọi chuyện đã nói nặng lời với học sinh, nên phải xin lỗi.”