Chương 40: Đại tiểu thư đây thì có thể chơi trò hay gì

Lê Nhân cười khổ một tiếng, tất cả đều không thể quay lại nữa rồi. Nếu như có thể quay lại, nhất định cô phải đánh cho anh ta một đấm, sau đó hét to một câu: “Cái tên khốn kiếp nhà anh! Anh không thể đánh tôi một trận sao?! Đánh cho tôi tỉnh lại!”

Lê Nhân quay đầu nhìn Mặc Kiêu. Lại nói, tính cách của Mặc Kiêu thật ra có mấy phần tương tự với anh ta.

Hai người này không phải là anh em vượt đại lục đấy chứ?

Mặc Kiêu che nắng cho cô, chững chạc đàng hoàng nói: “A Nhân, nếu như cô muốn nhìn tôi, quay về nhà có thể nhìn.”

“Mặc Kiêu, dáng vẻ này của anh thật sự là muốn ăn đòn, so với đế ——” Lê Nhân đang định nói gì đó thì dừng lại: “Quên đi, anh chính là anh, không giống với anh ta.”

Anh ta là tổng thống đứng nhìn mọi thứ từ trên cao, không chừng bây giờ đang cười nhạo cô là đứa ngốc X đấy.

Làm sao có thể giống với Mặc Kiêu trung thực này chứ.

“Đi thôi, quả thật là nên đi làm việc.” Cô đi trước dẫn đường.

Trong lòng Mặc Kiêu không thoải mái. A Nhân bảo anh giống với một người kêu là đế gì đó.

Người đàn ông kia ở đâu? Anh muốn băm anh ta thành thịt vụn!

Mặc Kiêu chỉ là Mặc Kiêu của A Thân thôi, không giống ai hết!

Trong đôi mắt màu mực hiện lên một tia khát máu. Người đàn ông tên là Đế gì kia, nhất định phải chết!

“Mặc Kiêu, anh đang suy nghĩ gì đấy?”

“Bóng lưng của A Nhân nhìn cũng rất đẹp.”

“Đừng có nói huyên thuyên nữa, đi sát vào.” Lê Nhân đưa lưng về phía anh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Mặc Kiêu bước nhanh đi đến bên cạnh cô, cơ thể cao lớn che khuất ánh nắng cho cô. Cô đi dưới sự che chở của anh, không bị ánh nắng chiếu đến.

Lúc Lê Nhân đi vào cửa lớn Bạch Thạch Khê, lập tức có một người ra đón.

“Đại tiểu thư ——” Ông ta cung kính nhìn cô: “Mời cô đi theo tôi.”

Lê Nhân nhìn nơi ông ta ở một chút, một người bán rong bán trái cây sao?

A… Đây chính là người của bang Lam Diễm sao?

Cô đi theo ông ta, lượn quanh chỗ nhỏ này vài vòng liền đi đến một cái sân rất rộng.

Ông ta gõ vào cửa lớn, bên trong lập tức có một người con trai đứng ra mở cửa.

“Đại tiểu thư đến rồi.”

Người kia đánh gia Lê Nhân một giây đồng hồ và hỏi: “Cô có cầm lệnh bài không?”

Lê Nhân đưa lệnh bài lên cho anh ta nhìn một chút, anh ta gật đầu: “Vào đi.”

Lê Nhân theo nhóm người bọn họ đi vào, Mặc Kiêu vẫn luôn đi sau cô.

Bước vào trong nhà cô mới biết được bên trong có hình dạng như thế nào, giống như là một viện khoa học kỹ thuật vậy.

Có cả người máy, giống như một cái phòng thí nghiệm, lại giống như một cái viện bảo tàng.

Nơi này nhìn từ bên ngoài cũng chẳng khác gì một tòa nhà bình thường.

Bên trong có cả một thế giới ở trong này, coi như quốc gia của cô đã từng có rất nhiều đồ công nghệ cao, và cô cũng từng đi khảo sát qua. Nhưng ở đại lục này, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy những vật này.

“Đại tiểu thư?” Có người nhìn thấy cô, hơi khinh thường nói: “Không biết Đại tiểu thư có biết đến quy tắc ở nơi này của chúng tôi hay không.”

Một nhóm người bước lên đón tiếp, đều là những người cao trên một mét tám, còn âm thầm tỏa ra cảm giác áp bức.

“Quy tắc? Ngược lại là tôi thật sự hơi tò mò, nói thử xem.” Lê Nhân lạnh lùng quét mắt nhìn quanh một vòng, vuốt vuốt một cái điều khiển từ xa lấy được từ sau lưng.

“Phải đánh thắng năm người chúng tôi thì chúng tôi mới có thể phục cô.” Năm người cao to đứng ra, trưng vẻ mặt kiêu ngạo nhìn cô.

“Chỉ vậy thôi hả? Có điểm nào mới mẻ hơn không?” Lê Nhân cười nhạt một tiếng: “Mấy người các anh, tôi có thể quật ngã dễ như trở bàn tay, nhưng mà vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Không bằng, chơi trò hay đi?”

Những người khác nhìn thấy Lê Nhân tự tin như vậy thì đều vây quanh.

Mặc dù bọn họ vừa mới hỏi chuyện của bang Lam Diễm, nhưng mà tiếng thơm của Đại tiểu thư thế nào bọn họ đều biết.

Bây giờ không bị dọa khóc, lại còn muốn chơi trò hay với bọn họ?

Một người bước ra từ trong phòng thí nghiệm, cặp mắt đào hoa phát ra ánh sáng: “Ngược lại tôi cũng rất tò mò, không biết Đại tiểu thư đây có thể chơi trò hay gì, ha ha.”