Dọc đường đi, Lê Nhân đã gặp mấy tên vệ sĩ đang đi tuần tra nhưng đều bị Mặc Kiêu xử lý hết. Đương nhiên cô cũng giải quyết vài tên, chỉ là thân thể này thật sự quá yếu, mới động mạnh thôi thì đã nghe tiếng rắc rắc.
Hai người công khai đi thẳng vào phòng khách...
Nhưng sau đó Lê Nhân nhìn thấy một người, là Phương Dịch Lâm.
Ông ta ở cùng với Hạ Tây Văn, hai người đang nói cái gì đó, động tĩnh ở bên ngoài cũng không quấy rầy đến bọn họ.
“Lê Nhân?”
Nhìn thấy người đang xông vào, bọn họ nhanh chóng dừng động tác trong tay.
Lê Nhân nhìn lướt qua, hình như hai người này đang ký một hợp đồng nào đó.
Ánh mắt của Lê Nhân u tối. Cô đá một cước vào chiếc ghế đang ở trước mặt mình, rầm một tiếng: “Thật là trùng hợp! Không biết Hạ Y Vân có ở nhà không vậy, tôi tìm cô ta lấy một thứ.”
Hạ Tây Văn ngứa răng nhìn cô: “Y Vân còn đang ở trong bệnh viện!”
“Mới bị gãy ngón tay thì đã nằm viện rồi? Thật là vô dụng.” Lê Nhân lắc đầu: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ tự vào phòng cô ta lấy.”
Đồ của cô thì cô đều biết nó ở đâu...
Hạ Tây Văn không muốn bị mất mặt ở trước mặt của Phương Dịch Lâm nên ông ta chỉ có thể nổi giận, nói: “Lê Nhân! Y Vân thiếu đồ của cô thì tôi sẽ kêu nó trả lại cho cô, bây giờ cô về trước đi.”
“Hôm nay tôi phải lấy được nó.” Lê Nhân vừa nói vừa đi lên lầu.
“Cô...” Hạ Tây Văn vội vàng chạy tới, nhưng sau đó Mặc Kiêu đã đứng ở đầu cầu thang.
Ông ta nhanh chóng lùi lại phía sau vài bước, dùng ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Mặc Kiêu.
“Mặc Gia...” Phương Dịch Lâm run bần bật đi tới chào hỏi.
Người đàn ông này đáng sợ như thế nào, ông ta đã được lĩnh giáo qua.
Mặc Kiêu thản nhiên liếc nhìn bọn họ một cái: “Các người có kế hoạch gì vậy?”
“Không có không có!” Phương Dịch Lâm lắc đầu liên tục: “Chỉ bàn về chuyện kinh doanh nhỏ thôi.”
Hạ Tây Văn đã nghe Phương Dịch Lâm nói về lai lịch của Mặc Kiêu, người đàn ông này được mua về từ trường đấu thú.
Sau đó anh ta đã cố tình đi theo Lê Nhân, dù là ai cũng không thể làm gì được anh ta.
Hơn nữa lúc nãy ông đã xem một chút video ở trường đấu thú, thật sự tàn nhẫn đến cực điểm.
Người đàn ông này trực tiếp xé nát con sư tử, nhưng tại sao anh ta lại không xé xác Lê Nhân.
Một người đáng sợ như vậy mà lại cứ ngoan ngoãn nghe lệnh cô ta.
Mà Lê Nhân cũng đã thay đổi, rốt cuộc chuyện này là sao...
Tại sao đột nhiên lại có nhiều chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát của ông như vậy.
Bây giờ Lam Diễm đang ở trong tay ông, chẳng lẽ còn có thể có rủi ro gì sao?
Cứ xem như người đàn ông này có thể lấy một địch trăm nhưng cũng không đánh lại bang Lam Diễm có cả mười ngàn người được.
Chỉ cần Lê Quân Nghị không tỉnh lại thì Lam Diễm này vẫn là của ông.
Không được, nhất định phải làm cho Lê Quân Nghị nhanh chóng chết đi mới được...
Phương Dịch Lâm nhìn Mặc Kiêu với vẻ mặt lấy lòng: “Mặc Gia, ngài có muốn ngồi xuống uống trà không? Chúng ta cùng nhau nói chuyện nhé?”
Mặc Kiêu ghét nhất nụ cười nịnh nọt của ông ta: "Cút, chướng mắt."
Phương Dịch Lâm nhanh chóng gật đầu: “Tôi cút, cút liền đây.”
Ông ta cúi đầu khom lưng đi về phía cửa, dù sao ông ta với Hạ Tây Văn đã bàn xong chuyện hợp tác nên cũng không cần ở lại đây gây thêm thù oán với Mặc Kiêu.
Vết thương trên mặt của Phương Dịch Lâm mới đỡ hơn một chút, ông ta không muốn lại bị hủy dung nữa.
Ánh mắt của Hạ Tây Văn vừa động: “Mặc Kiêu đúng không. Lê Nhân có cái gì tốt đâu, cậu hợp tác với tôi thì sau này cậu sẽ làm lão đại của Lam Diễm, tất cả mọi thứ đều thuộc về cậu. Cậu thấy có được không?”
Mặc Kiêu thờ ơ liếc nhìn ông ta, trong lòng anh đang cân nhắc. Nếu anh trực tiếp gϊếŧ chết người này thì có phải A Nhân sẽ có thể bớt một mối phiền phức không.
Ánh mắt của Mặc Kiêu hơi tối lại, tay của anh muốn bóp cổ ông ta.
Hạ Tây Văn thấy con ngươi màu đen của anh rung lên, hơn nữa còn do dự rất lâu không lên tiếng. Ông cho rằng anh đồng ý với ý kiến của mình nên vội vàng nói tiếp: “Mặc Kiêu, cậu thích phụ nữ sao? Cậu thấy Y Vân nhà tôi thế nào? Nếu cậu không thích Y Vân thì tôi sẽ tìm cho cậu mấy cô gái xinh đẹp, đẹp hơn Lê Nhân gấp trăm ngàn lần, chỉ cần cậu làm giao dịch với tôi…”