Chương 10: Giàu Có Xa Xỉ

Cô muốn nhìn bộ dáng người đàn ông này cúi đầu khom lưng ở bên cạnh mình, như vậy nhất định rất có cảm giác thành tựu.

“Tôi ra sáu trăm triệu!” Cô cắn răng một cái, đưa ra mấy con số.

“Tiêu Tiêu!”

“Chúng ta không thể để Lê Nhân thắng, không thể để cô ta đắc ý như vậy, bằng không Hướng Đồng bị thương không gỡ được.”

“Nhưng chúng ta không có nhiều tiền như vậy.”

“Tôi bỏ ra, tôi còn có chút để tiêu xài, tôi không tin Lê Nhân còn có nhiều tiền có thể tăng giá như vậy.”

“Nhưng cô ta vừa mới thắng hơn ba tỷ.”

“……”

Phương Tiêu Tiêu nghe vậy thì nắm chặt nắm tay, nhìn chằm chằm Lê Nhân. Cô hận! Vì sao cô ta luôn may mắn như vậy!

Chỉ thấy Lê Nhân gõ mấy con số, hiện trường kinh hô lên: “Chín trăm triệu?”

“Vậy mà Lê Nhân ra chín trăm triệu!”

“Cô ta điên rồi đi! Thật là hoa si!”

“……”

“Chín trăm triệu một lần!”

Nghe tiếng hô lên trong sân, Phương Tiêu Tiêu nắm chặt nắm tay, thật là quá đáng!

Không được, vừa rồi đã để Lê Nhân đoạt hết nổi bật, bây giờ không thể để cô ta lại đắc ý.

“Tôi ra một tỷ!” Phương Tiêu Tiêu ấn một con số, nhìn đến bộ dáng Lê Nhân mất mát, trong lòng vui sướиɠ đến cực điểm.



“Tiêu Tiêu, cô điên rồi hả? Một tỷ đó, chúng ta đi nơi nào tìm nhiều tiền như vậy hả?”

“Đúng vậy, Tiêu Tiêu, cô dừng tay đi, nhường cho Lê Nhân thắng đi.”

“……”

Lúc này Phương Tiêu Tiêu mới nhận ra mình đang làm cái gì, cô cơ hồ bị hóa đá.

Một tỷ, cô đi nơi nào tìm nhiều tiền như vậy?

Cô vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Lê Nhân, hy vọng cô ta lại ra giá. Chỉ cần như vậy, cô liền có thể nhường cho cô ta.

Đúng, cứ như vậy.

Giữa sân tiếp tục vang lên tiếng hô: “Phương tiểu thư ra giá một tỷ, có ai ra giá cao hơn hay không?”

Ánh mắt Lê Nhân liếc nhìn người đàn ông trong sân một cái, sau đó khóe miệng nhếch lên.

Cô xoay mặt nhìn về phía Phương Tiêu Tiêu lắc đầu, phát ra một tiếng thở dài: “Ai, tôi không thể so với Phương tiểu thư giàu có xa xỉ, đành thu tay lại vậy.”

Phương Tiêu Tiêu hoàn toàn hóa đá, Lê Nhân từ bỏ sao?

Vừa rồi cô ta còn chấp nhất như vậy, sao bây giờ lại từ bỏ?

Hồi tưởng lại đây, cô lập tức sợ hãi đứng lên, chỉ vào trên người Lê Nhân chửi ầm lên: “Lê Nhân! Đồ tiện nhân này, cô tính kế tôi!”

Cô vừa dứt lời, liền cảm giác được một ánh mắt âm độc dừng ở trên người mình. Cô cứng đờ thân mình, nhìn về phía người đàn ông ở trong sân.

Chỉ thấy con ngươi màu đen của anh ta mang theo âm trầm lạnh lẽo, dường như cô nói thêm một câu nữa, anh ta sẽ xé cô thành từng mảnh nhỏ.

Không ai lại ra giá, tiếng hô vang lên trong sân: “Vậy người này thuộc về Phương tiểu thư.”

Lê Nhân nhẹ nhàng đứng lên, cũng không tức giận một chút nào, cười tủm tỉm nhìn Phương Tiêu Tiêu: “Vậy chúc mừng Phương tiểu thư.”

Lam Tịch thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn may còn may, tiểu thư còn không có si ngốc.



“Tiêu Tiêu, làm sao bây giờ, chúng ta tìm đâu ra nhiều tiền như vậy?”

“Tiêu Tiêu, ở chỗ này bán đấu giá đồ vật. Nếu đã mua, thì dù thế nào cũng không thể rút lui, làm sao bây giờ.”

“Lê Nhân thật là quá đê tiện! Vậy mà tính kế chúng ta!”

“……”

Thiếu chút nữa Phương Tiêu Tiêu tức hộc máu, thật là tức chết cô!

“Tiêu Tiêu, tôi chỉ có thể ủng hộ cô hai triệu, còn lại chính cô tự nghĩ cách.”

“Tiêu Tiêu, cô cũng biết tình huống của nhà tôi, trên người tôi chỉ có một trăm ngàn đều cho cô.”

Phương Tiêu Tiêu căm tức nhìn các cô: “Chút tiền ấy làm sao đủ một tỷ chứ?”

“Nhưng chúng tôi không có tiền, là cô ra giá, vậy tự cô lo đi.”

“Tiêu Tiêu, tôi còn có việc, về nhà trước.”

“Hẹn gặp lại Tiêu Tiêu!” Cả đám bạn tốt bên cạnh cô đều bỏ chạy.

“Các cô!” Phương Tiêu Tiêu tức giận run rẩy.

“Mời Phương tiểu thư vào hậu trường nhận hàng của mình.” Phương Tiêu Tiêu muốn ngất đi, nhưng cô thật sự đắc tội không nổi với người nơi này.

Cô chỉ có thể chạy nhanh đi gọi điện thoại cho anh trai yêu thương mình.

Nhưng điện thoại còn chưa có nối thông, liền nhận được điện thoại trong nhà, tay chân cô run rẩy tiếp cuộc gọi.

“Cái đồ con gái hư này! Vậy mà làm ra loại chuyện này! Chạy nhanh trở về cho cha!”

“Cha……” Phương Tiêu Tiêu lau nước mắt, nức nở nói: “Nhưng không giao tiền thì người nơi này không cho con đi……”