Việt Kỳ dùng sức nhắm mắt lại, lúc mở ra biểu tình trên mặt coi như đã bình tĩnh, điều này làm cho Triệu Tư Nam cảm thấy có chút kỳ quái.
"Hình như cậu một chút cũng không kinh ngạc nhỉ?” Hắn hỏi.
Việt Kỳ liếc xéo hắn một cái, "Tôi đoán được.”
Hắn thở ra một hơi thật dài, dường như muốn đem cảm xúc trong lòng không cách nào thổ lộ đều phun ra hết.
Bình tĩnh thì không thể nào bình tĩnh được, chỉ là cố nén phiền não trong lòng, Việt Kỳ dùng sức gãi đầu một cái, theo bản năng nhìn về phía xe.
Cửa sổ xe mở ra, hai tay Kiều Nhiên đặt ở mép cửa sổ, cằm đặt trên mu bàn tay, đang thò đầu nhìn sang bên này, thấy anh đột nhiên nhìn qua, vội vàng lộ ra một nụ cười, khuôn mặt Kiều Nhiên lại quá trẻ con quá ngọt ngào, dáng vẻ cười rộ lên càng ngọt ngào hơn.
Tiết Viêm ngồi ở ghế lái hình như đang cùng cô nói chuyện, cô lắc đầu với Tiết Viêm, không biết nói cái gì, lại quay đầu lại nhìn anh, thấy anh vẫn đang bình tĩnh nhìn cô, sửng sốt, theo bản năng sờ mặt mình, lại cúi đầu nhìn xuống phía dưới người mình, không phát hiện vấn đề gì, lại kỳ quái nhìn về phía anh.
Việt Kỳ thu hồi tầm mắt, dị năng của Kiều Nhiên thật sự là sau tận thế anh để ở trong lòng, ngoại trừ bảo vệ em gái cùng sống sót ra là vấn đề khó khăn nhất, còn lại tạm thời chưa giải quyết được.
"Dị năng của Kiều Kiều, anh cũng biết biết, sẽ khiến cho cô rất không thoải mái." Việt Kỳ cũng không muốn cùng một người đàn ông khác nhắc tới dị năng của em gái mình, nhưng có một số lời vẫn phải nói.
"Em ấy không giống với chúng ta, dị năng của em ấy sẽ tạo thành gánh nặng cho cơ thể, tôi không biết thứ đó có tác dụng gì, nhưng tôi biết em ấy rất đau đớn, em ấy ngủ bên cạnh tôi, lông mày đều cau lại.”
Điều anh chưa nói là, dị năng của Kiều Nhiên căn bản không có cách nào để thu vào phóng ra một cách tự nhiên nhất, vì thân thể thoải mái một chút, cô nhất định phải không ngừng "sử dụng" dị năng, sau đó lại phải gánh chịu một loại đau khổ khác.
Anh không nhìn Triệu Tư Nam, ánh mắt không biết rơi ở nơi nào, tựa hồ là đang đắm chìm trong tâm tình của chính mình.
Triệu Tư Nam chỉ nghe thấy anh lẩm bẩm nói: "Tôi không thể thấy em ấy chịu bất kỳ sự đau đớn nào. ”
"Hai người các anh đang dây dưa cái gì thế, có còn đi hay không đây?" Tiết Viêm chống cửa xe hướng về phía bọn họ rống một tiếng, hai người nhìn nhau, cũng chấm dứt đề tài.
Việt Kỳ vừa lên xe liền ngồi bên cạnh Kiều Nhiên, Triệu Tư Nam ngồi ở bên kia, không gian ghế sau xe việt dã lớn, ngược lại cũng không cần chen chúc.
Tiết Viêm còn ngồi ghế lái điều khiển chiếc xe yêu thích của mình, Tô Mạch Bạch thì ở ghế lái phụ sớm đã dùng tinh thần lực dò xét tình hình đường xá, bên trong xe nhất thời an tĩnh lại, Việt Kỳ tựa vào ghế dựa lưng, nhắm mắt dưỡng thần.
Hiệu quả giảm xóc của xe việt dã rất tốt, nhưng khi bố trí tuyến đường, để tránh những chiếc xe bị kẹt ở đường cao tốc, họ có kế hoạch đi vào đường làng, đường làng ít người, do điều kiện đường xá không tốt lắm.
Vừa mới vào đường làng không lâu, xe bắt đầu xóc nảy, lúc xe rẽ lần thứ ba, trên vai Việt Kỳ bị một cái đầu đυ.ng vào.
Anh cho là Kiều Nhiên bởi vì quán tính mà ngã trên người anh, cũng không thèm để ý, ánh mắt cũng không động ôm cô một cái, để cô tựa vào trong l*иg ngực mình, tiếp tục ngủ.
Thẳng đến khi Kiều Nhiên không ngừng cọ lên người anh, trong miệng còn phát ra tiếng hừ hừ khó nhịn, anh mới ý thức được điểm không đúng, trán giật giật một cái, mạnh mẽ mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt đỏ ửng của Kiều Nhiên, đang dán vào ngực anh, không ngừng mè nheo, bàn tay nhỏ bé thậm chí chui vào từ vạt áo của anh, sờ đến thắt lưng anh.
Bụng Việt Kỳ hơi căng lên, một tay đè lại đôi bàn tay đang sờ loạn của Kiều Nhiên, còn tay kia thì cố định hơn phân nửa thân thể đang ngã xuống người anh, không cho phép cô động đậy làm càn, anh vừa giương mắt, liền từ trong gương chiếu hậu đối diện với mấy đôi mắt.