Chương 23: Cho em

Trước đây Kiều Nhiên hoàn toàn có thể khống chế được, nhẫn nại qua một đoạn thời gian rất dài, nhưng lần này có cảm giác không giống với lần trước, lần trước là ngứa ngáy, ngứa đến lòng người nôn nóng khó nhịn, lần này có cảm giác lại càng kịch liệt hơn, là một loại khẩn cấp muốn được ôm chặt được lấp đầy những trống rỗng, thậm chí khi nhịn đến trình độ nhất định, cái loại trống rỗng sâu thẳm không thấy đáy này sinh ra cảm giác đau rát, trong cổ họng vô ý thức mà phát ra tiếng thở dốc, ý chí từng chút từng chút một bị tiêu hao hết.

Thân xe xóc nảy, khi cô vô lực chống đỡ mình ngã xuống người Việt Kỳ, một chút ý thức thanh tỉnh cuối cùng đó là:

Anh trai đã nói dối cô...

Căn bản là không nhịn được...

Trong gương xe phía sau, Tiết Viêm lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Nhiên rõ ràng đã trải qua phản ứng thân thể sau khi dùng dị năng, trợn mắt há hốc mồm, hắn thậm chí còn không phát hiện ra mấy ngày nay Kiều Nhiên đã dùng dị năng.

"Em..." Lời nói của Tiết Viêm vừa ra khỏi miệng liền bị tiếng thở dốc nghẹn ngào của cô gái nhỏ cắt đứt, mấy người đồng thời nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Việt Kỳ khống chế người đến gắt gao, một tay nắm lấy hai cổ tay của cô gái, tay kia vòng qua lưng cô, đặt trên vai cô, Kiều Nhiên một mực cong người giống như tôm khô vẫn bị bẻ thẳng trở lại, khuôn mặt cùng cần cổ trần trụi bên ngoài đều lộ ra màu hồng phấn, thân thể khẽ run rẩy, tựa hồ sự khống chế của Việt Kỳ tạo cho cô cảm giác kí©h thí©ɧ rất lớn.

“...... Đừng hung bạo như vậy chứ." Tiết Viêm muốn nói lại thôi đề nghị, Việt Kỳ không nhìn hắn, chỉ hướng về phía Triệu Tư Nam ngồi bên cạnh xin một cái chăn.

Triệu Tư Nam lại ngửi được vị ngọt của trái cây chín, hắn cũng không liếc mắt nhìn sang bên cạnh, sau khi đưa một cái chăn qua, ngay lập tức mở cửa sổ, ngoài cửa sổ ánh mặt trời đang rất gay gắt, nóng bỏng chiếu xuống ruộng đồng hai bên đường, hoa màu không biết tên khô héo trên mặt đất, có chút hoang vắng.

Việt Kỳ dành ra một bàn tay vây chăn cho Kiều Nhiên, cứ như vậy trong chốc lát liền không bắt được cô, Kiều Nhiên liền thoát khỏi sự khống chế của anh, lại bò lên người anh, hai chân tách ra hai bên ngồi lên trên đùi của anh, nửa người trên mềm nhũn đè lên người anh, tay ôm lấy cổ áo anh không nhẹ không nặng mà kéo xuống.

Việt Kỳ bị cô chơi đùa đến hô hấp cũng không vững, sau khi buông lỏng chăn đang vây kín cô, một tay nắm lấy gáy cô, gần như đang xé cô ra khỏi người mình.

“...... Đàng hoàng một chút.”

Lời này nói ra thật sự là không có một chút lực uy hϊếp nào, trong xe không biết là ai thở dài, mấy người đàn ông tâm tình phức tạp, Tiết Viêm ngược lại luôn thông qua gương chiếu hậu quan sát tình huống, Tô Mạch Bạch cùng Triệu Tư Nam một trái một phải nhìn ra ngoài cửa sổ, về phần trong lòng nghĩ như thế nào cũng không rõ lắm.

Trạng thái hiện tại của Kiều Nhiên rõ ràng không bằng tối hôm qua, ít nhất tối hôm qua người vẫn thanh tỉnh, có du͙© vọиɠ nhưng còn có thể tự kiềm chế, nhưng hiện tại ánh mắt của cô rời rạc đi, mơ mơ màng màng, chỉ còn lại khát vọng theo bản năng.

Giọng cô gái như khóc như thở hổn hển, giống như con mèo vừa trở về nhà, bị nhốt trong l*иg mèo, móng vuốt không ngừng cào cái l*иg, trong miệng còn phát ra tiếng meow meow meow, như khóc như kể khiến lòng người mềm nhũn, không kiềm chế được đi ra khỏi phòng mình trấn an cô.

Việt Kỳ tách cô ra nhìn vài giây, lại một lần nữa ấn cô trở lại trong ngực mình, hai tay vây lấy cô không cho cô nhúc nhích ngã đông ngã tây, nhưng cũng không khống chế cô làm loạn trên người anh nữa.

Kiều Nhiên cảm thấy mỹ mãn ôm lấy thân thể người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên ngực anh hấp thu chút cảm giác mát lạnh này, thân thể Việt Kỳ nóng, nhưng Kiều Nhiên cảm thấy đây chính là lạnh, là nhiệt độ làm cho cô thoải mái, chỉ là thời gian thoải mái quá ngắn, giống như chỉ chốc lát sau, chỗ cô dán liền ấm lên, cô liền một lần nữa tìm chỗ khác dán vào.

Tay Việt Kỳ che chở sau lưng Kiều Nhiên, ngửa đầu tựa vào lưng ghế, không nhìn Kiều Nhiên cọ xát lung tung trên người anh nữa, cũng không nhìn bất cứ kẻ nào khác trong xe, nhìn nóc xe, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Kiều Nhiên dần dần không thỏa mãn loại chạm vào thân thể này, cô dán lên cổ Việt Kỳ, hàm răng tỉ mỉ gặm cắn cổ anh, lưu lại một chuỗi dấu vết ướt nhẹp.

Biểu tình trên mặt Việt Kỳ không có biến hóa gì, thân thể lại lộ rõ một chút vẻ cứng ngắc. Thân thể Kiều Nhiên được che chở ở trong chăn cũng không an phận, không ngừng di chuyển tới đi lui, hạ thân theo bản năng cọ cọ anh. Việt Kỳ thật đáng xấu hổ khi nổi lên phản ứng, trong lòng lại có một khoảnh khắc cảm thấy vui mừng, sau khi Kiều Nhiên không khống chế được, là nhào về phía anh.

Kiều Nhiên hiện tại giống như là đang uống nước giải khát, mỗi lần cảm giác nóng rực này được xoa dịu một chút, thường thường sẽ nghênh đón cảm giác mãnh liệt hơn tác động trở lại, nhưng hết lần này tới lần khác cô không có quy tắc nào, dưới tình huống không có người dẫn dắt, cô căn bản không có biện pháp lấp đầy khát vọng.

Đầu cô chìm trong hỗn độn hiếm có được một chút suy nghĩ, khiến cho cô theo bản năng biết người dưới thân này có thứu cô muốn. Cô ôm lấy cổ Việt Kỳ, lấy lòng đem đưa mình lên, miệng dán vào tai người đàn ông tinh tế liếʍ láp, rốt cục một chuỗi thở dốc vô nghĩa được thả ra ngoài, phun ra mấy chữ khác.

Cô nói đứt quãng, thật khó chịu, cho em đi, anh ơi.