Editor: Dĩm
“Cảm giác khó chịu của em… có phải là do tác dụng phụ không?”
Việt Kỳ ừ một tiếng, cố gắng dùng giọng nói thản nhiên không có việc gì trấn an em gái“Cho nên giờ không cần lo nữa nhé, mỗi dị năng giả đều cũng sẽ trải qua như vậy.”
Lúc Kiều Nhiên hỏi tác dụng phụ khi sử dụng dị năng là gì, Việt Kỳ do dự một lúc không biết có nên nói thẳng với em gái sự thật hay không, nói với em gái mỗi lần sử dụng hết dị năng, toàn thân như bị tráng dược, điên cuồng khát cầu thứ gì đó. Trừ bỏ nhu cầu thân dưới ra, cái gì cũng không nghĩ tới, nhưng thấy bộ dáng ngây thơ xa lạ của em gái, lời muốn nói lại không thốt lên được.
Nói làm sao được, từ lúc mạt thế đến nay mọi người trong đội đều che chở bảo hộ Kiều Nhiên, đôi lúc ý chí của họ yếu nhược, thậm chí cũng tường ... nghĩ về cô.
“Vậy thì, anh cũng sẽ khó chịu như vậy sao?”
Kiều Nhiên nhớ tới mỗi lần chiến đấu xong các anh trai đều tản ra hơi thở trầm mặc, ánh mắt còn hiện lên tơ máu. Lúc ấy cô tưởng bọn họ chỉ là quá mệt mỏi, hiện tại ngẫm lại, có lẽ cũng giống cô, phải chịu cảm giác khó chịu tra tấn.
Kiều Nhiên cau mày, gần như quên mất cơn đau trên người, cô hơi nhướn người lên “Không có cách nào giải tỏa sao?”
Có chứ.
Việt Kỳ nghĩ, giống như cái đội sát vách bên cạnh, chỉ cần xác định môi trường an toàn, liền bổ nhào lên người phụ nữ, phát tiết thân dưới.
“Không có.” Việt Kỳ kéo dài giọng nói, giống như không chắc chắn mang theo phần tự hỏi: “Nhịn một lúc là sẽ hết.”
Kiều Nhiên cúi đầu gật gật đầu, không chút nghi ngờ lời nói của anh trai, Việt Kỳ nhìn em gái, ánh mắt có chút sâu.
Có thể nói Kiều Nhiên xem như bị anh lừa mà lớn lên.
Trước lúc ba mẹ chưa gặp tai nạn, Việt Kỳ thự ra cũng không phải là một người anh tốt, thích em gái là thật, nhưng lại không thích mang em gái đi chơi cùng cũng là thật.
Kiều Nhiên nhỏ hơn anh bảy tuổi, lúc ấy anh mới 11-12, đang ở độ tuổi nghịch ngợm nhất. Kiều Nhiên chỉ mới 4-5 tuổi, đến đi còn loạng choạng, kiều khí, đi vài bước liền bắt người khác ôm.
Thiếu niên lúc đó cũng gọi là cao lớn, em gái lại trắng trắng mềm mềm thừa sức ôm được, nhưng ôm em gái đi cùng sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của mình. Anh muốn ném em gái ở nhà nên đã lừa em gái ngủ trưa, còn dọa trẻ con mà không ngử trưa sẽ bị yêu quái đến bắt đi ăn thịt.
Kiều Nhiên rất nhát gan, sợ tới mức nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi, anh liền cùng bọn Tiết Viên nhong nhong đi chơi. Chờ chơi đùa đến chán mệt rồi, liền chạy về dỗ em gái khóc nhè.
Mà em gái khóc nhè dỗ rất dễ, chỉ cần cho em gái một viên kẹo liền sẽ nín ngay, cái miệng nhỏ bóc vỏ cắn viên kẹo, nước mắt long lanh còn vương trên mi, mơ hồ lẩm bẩm nói anh trai hư.
Kết quả không quá hai ngày, quên hết mọi chuyện, anh trai nói cái gì cũng bị lừa.
Việt Kỳ dựa trên sô pha, giơ tay vân vê vành tai mỏng hồng nhuận của Kiều Nhiên, dùng giọng trầm nói nhỏ: “Ngốc.”
Vành tai Kiều Nhiên mẫn cảm, lại bị ngón tay mát lạnh của Việt Kỳ chạm vào liền hồng lên, từ cổ đến bả vai truyền đến cảm giác tê dại.
Kiều Nhiên yên lặng trèo xuống khỏi người Việt Kỳ, quấn chặt chăn rồi co ro trong góc sô pha.
Việt Kỳ: "Hả? Em làm gì vậy?"
Kiều Nhiên dùng đầu đẩy tay Việt Kỳ đang tiến đến, khép mình lại như một cây nấm: "... em đang nhịn."
Biết mọi người cũng có phản ứng như vậy, mà không phải thân thể chính mình xuất hiện dị thường, sự khủng hoảng trong lòng Kiều Nhiên được trấn an, qua một lúc thấy cơ thể cũng không còn khó chịu như vừa rồi, hay là do cô đã quen loại dày vò này rồi nên không còn thấy khó chịu như lần đầu.
Lại một lúc sau nữa, Việt Kỳ nghe thấy tiếng thở đều của em gái, anh không có hành động thiếu suy nghĩ mà đợi đến khi cô ngủ say, anh mới đưa tay chạm vào trán cô.
Trán Kiều Nhiên ướt lạnh, anh di chuyển ngón tay xuống, trượt từ cằm xuống cổ cô, ướt đẫm mồ hôi, Kiều Nhiên không thỉa mái mà hừ một tiếng, chiếc chăn đang quấn chặt có chút buông lỏng, lại bị cô nắm chặt lại theo bản năng trong lúc ngủ, nơm nớp lo sợ như đang che giấu điều gì đó.
Việt Kỳ dừng ngón tay lại, đẩy chăn quanh người Kiều Nhiên sang một bên, đưa tay vào thăm dò, bên trong chăn vừa nóng vừa dính, vừa ấm lại tản ra hương thơm dễ chịu. Có thể là do Kiêu Nhiên trùm chăn quá chặt nên có chút nóng, giờ gặp không khí liền chậm rãi biến lạnh.
Có tiếng bước chân đến gần, Việt Kỳ ngước mắt lên liền nhìn thấy Triệu Tư Nam đến gần cúi đầu ở bên cạnh sô pha, ánh mắt dừng ở trên mặt Kiều Nhiên, đối với bàn tay đang chui vào trong chăn của anh làm như không thấy.
Việt Kỳ rút tay ra, kéo chăn Kiều Nhiên đắp kín cho cô, Triệu Tư Nam đưa tay đặt lên trán Kiều Nhiên, từng chút một vận chuyển dị năng trấn an cô.
Hai người hoàn toàn không nói gì cho đến khi Triệu Tư Nam ngừng lại, Việt Kỳ nhìn biểu tình thả lỏng của Kiều Nhiên, nhỏ giọng nói: “Nhìn xem, rõ ràng là rất khó chịu mà.”
Triệu Tư Nam chỉ cười ừ một tiếng, ngồi đối diện với chỗ ngồi của Việt Kỳ, ánh mắt vẫn luôn nhìn Kiều Nhiên, giống như nghiêm túc hoàn thành việc bạn tốt mình giao phó, nhưng qua mắt kính, tia sáng trong mắt giao hòa, khiến người ta không đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì.