Chương 17: Kí©h thí©ɧ

Editor: Dĩm

Gia tộc xuất thân từ trung y, từ nhỏ đã học ngửi mùi thơm và thuốc, khứu giác nhạy hơn người thường rất nhiều, ngồi ở vị trí này, Việt Kỳ chỉ ngửi thấy mùi sữa thơm thoảng qua thoát ra khỏi chăn, nó thơm nhẹ không rõ ràng.

Triệu Tư Nam thì khác, mùi thơm sữa nồng đậm quấn lấy hắn, còn pha một chút ngọt ngào, giống như vị ngọt của trái cây sau khi chín tỏa ra vị ngọt, như ẩn như hiện, càng thêm ...

Mê người.

Hắn nhắm mắt lại, cố gắng bỏ qua ảnh hưởng của sữa thơm vờn quanh, khi mở mắt ra lần nữa, ánh mắt khôi phục lại sự sáng rõ bằng phẳng.

Khả năng tự chủ của Triệu Tư Nam rất kinh người, đây là nhận thức chung của mọi người. Giống như hắn không có du͙© vọиɠ của người bình thường. "Phóng túng" hai chữ này từ nhỏ đến lớn đều phải cách xa hắn.

Cho nên Việt Kỳ mới yên tâm để Triệu Tư Nam lưu lại bên người trông coi Kiều Nhiên, nếu là Tiết Viêm hoặc Tô Mạch Bạch, anh tuyệt đối không thể yên tâm.

Lúc Việt Kỳ mang theo nước ấm trở về, phía sau cũng có hai cái đuôi đi theo, Tô Mạch Bạch thì hờ hững, không nhìn về phía này, giống như không có vẻ gì là tò mò và không quan tâm đến mọi thứ.

Tiết Viêm tuy vô cùng tò mò, hắn chỉ biết Kiều Nhiên xảy ra chuyện, nhưng là chuyện gì, Việt Kỳ không nói, hắn cũng cạy không ra, thật sự rất phiền muộn.

Bầu không khí bất giác trở nên kì quái.

Việt Kỳ và Triệu Tư Nam ăn ý giao tiếp.

Không cần Việt Kỳ nhắc nhở, Triệu Tư Nam chuẩn bị chăn và quần áo sạch sẽ, sau đó đẩy Tiết Viêm đang bất mãn ra ngoài, đem không gian để lại cho Việt Kỳ.

Cả người Kiều Nhiên ướt sũng, cô thật sự cần phải xử lý một chút, bằng không ở nhiệt độ này mà ngủ cả đêm không bệnh mới là lạ.

Bọn họ đều không nghĩ đến việc Việt Kỳ thay quần áo cho em gái Kiều Nhiên có thích hợp hay không, cũng không có ai có thể giúp được, về phần những người phụ nữ bên đội sát vách, bọn họ không thể tin tưởng được.

Triệu Tư Nam đi tới cửa quay đầu lại nhìn, thấy Việt Kỳ ngồi bên cạnh Kiều Nhiên chậm chạp chưa động, tự hỏi có phải anh đang xây dựng tâm lý cho chính mình.

Hắn lại liếc nhìn Tô Mạch Bạch trầm mặc từ nãy đến giờ, trên mặt thiếu niên không có lo âu cũng không có lo lắng, bình tĩnh giống như xuất thần. Nếu một trong số bọn hắn xảy ra chuyện, thì cảm xúc này của anh không có gì là đáng ngờ, nhưng xuất hiện vấn đề chính là Kiều Nhiên ...

Dù suy nghĩ của Tô Mạch Bạch có che giấu sâu đến đâu thì cũng sẽ luôn bộc lộ ra một chút. Hành vi hiện tại của anh đối với Kiều Nhiên rõ ràng là không hợp, như thông qua một con đường nào đó mà anh biết được tình hình của Kiều Nhiên, bao gồm cả dị năng của thức tình của cô...

Dị năng hệ tinh thần ...

Triệu Tư Nam trong lúc suy tư cũng không đưa mọi người đi quá xa, phạm vi dị năng hệ tinh thần áp dụng ít nhất là năm km, dù muốn cũng không thể ngăn cản được.

Trong phòng, Việt Kỳ cuối cùng cũng di chuyển, anh không vội vàng cởi chăn trên người Kiều Nhiên, mà trước tiên dùng khăn nóng lau mặt và cổ cho cô.

Loại chuyện này anh làm rất thành thạo, quen thuộc, không tốn bao nhiêu công sức, nhưng đến lúc thay quần áo cho em gái, thì lại có chút khó khăn.

Thể chất của dị năng giả cao hơn người thường rất nhiều, ít nhất sẽ chịu lạnh và chịu nóng tốt hơn, nhưng thể chất này hoàn toàn không thể hiện trên người em gái, em gái vẫn sợ lạnh như trước.

Việt Kỳ có chút bó tay, nhưng không nghĩ đến việc đánh thức Kiều Nhiên.

Bất cứ ai đã trải qua tác dụng phụ đầu tiên đều sẽ hiểu cố gắng kiềm chế du͙© vọиɠ kết quả cuối cùng chính là toàn bộ thoát hư.

Không phải là không có người chống lại loại xúc động này, chỉ là lại phát hiện, cái khó nhất không phải là kiếm chế du͙© vọиɠ mà là kiềm chế xong thì toàn bộ đan điền đứt đoạn.

Ở mạt thế, mất đi khả năng hành động đồng nghĩa với nguy hiểm và cái chết.

Nếu không phải ngay từ đầu bọn họ đã lập nên hình thức đồng đội, tin tưởng lẫn nhau, kiêu ngạo đến mức không cho phép mình mất kiểm soát, thêm vào đó, Triệu Tư Nam không ngừng kiểm soát, nghiên cứu các biến số và trau dồi khả năng chịu đựng. Không thì không biết bọn họ sẽ làm ra những chuyện điên rồ gì.

Việt Kỳ hít sâu một hơi, cau mày không còn do dự, đưa tay vào cởϊ qυầи lót của Kiều Nhiên ra, quần áo ướt sũng bị lôi từ trong chăn ném đại xuống đất.

Áo ngực Kiều Nhiên có chút khó cởi, hơn nữa còn ướt sũng, dính vào da thịt. Việt Kỳ cởi cúc áo ngực ra, anh phải mất một lúc lâu, khi cởi được áσ ɭóŧ đã thấm đẫm sữa thì toàn thân Kiều Nhiên trơn bóng trần trụi.

Anh định trực tiếp mặc quần áo vào cho em gái, nhưng cơ thể Kiều Nhiên ướt đẫm, đặc biệt là phía trước ngực, anh không đυ.ng tới cũng có thể cảm nhận được sữa vẫn đang chảy ra.

Việt Kỳ dùng khăn nóng lau người cho cô, lau phía sau lưng còn dễ, nhưng lúc lau trước ngực thân thể Kiều Nhiên lắc lư, anh vội vàng đỡ cô ổn định. Không biết lúc vô ý ấn vào chỗ nào, ngay lập tức ngực bị kí©h thí©ɧ, phun ra vài tia sữa lên mu bàn tay anh.

Tay Việt Kỳ lúc đó run lên, không biết là do bị kí©h thí©ɧ khi cởϊ qυầи áo của em gái mình ra, hay là do chuyện này kí©h thí©ɧ hơn.