Chương 13: Thở dốc

Editor: Dĩm

Từ lúc mạt thế tới nay, quy luật bốn mùa đều bị xáo trộn, rõ ràng tháng mười hai âm lịch là mùa đông lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ ban ngày lại có thể lên tới 27-28. Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, nhiệt độ tối thiểu vào ban đêm thậm chí có thể giảm xuống dưới 0.

Kiều Nhiên trước đây toàn cuộn mình trong chăn bông, nhưng đêm nay cô lại cảm thấy khô nóng khác thường, như có lửa đốt trong người khiến cô trằn trọc, trằn trọc mãi không ngủ được.

Hơi thở khó nhọc, thân thể bọc trong chăn khẽ nhúc nhích, hai chân khó chịu cọ xát vào nhau, nhưng tình trạng khô nóng vẫn chưa được giải quyết.

Kiều Nhiên đạp tung chăn lần thứ ba, thò chân ra ngoài để tìm kiếm hơi mát, ngay lập tức bị một bàn tay nắm chặt cổ chân. Gió lạnh ập tới khiến Kiều Nhiên có chút lạnh, nhưng bàn tay kia thì ngược lại, nóng đến kinh người.

—— Là anh trai, cũng chỉ có anh là người duy nhất có thể ở gần Kiều Nhiên lúc ngủ.

Hơi lạnh và hơi nóng đυ.ng chạm, khiến toàn thân nổi da gà, mắt cá chân như bị kim châm đâm vào ngứa ran, mạch máu khắp toàn thân khô nóng hối thúc, tê tê dại dại muốn nổ tung như pháo hoa, run run mất kiểm soát.

Cô mơ hồ cảm thấy phản ứng của mình quá mức kịch liệt và có phần khác thường.

Không đợi cô suy nghĩ, thì mấy người đàn ông đang nghỉ ngơi đột nhiên có động tĩnh, ngồi dậy, dường như đang chăm chú lắng nghe.

Trái tim Kiều Nhiên đông cứng, ôm chăn, cẩn thận dựa vào người Việt Kỳ, người ở gần cô nhất.

“Năm người, ba dị năng giả, hai người trong số họ có dị năng cấp ba.” Giọng nói nhạt nhẽo của Tô Mạch Bạch vừa rơi xuống, gần như cùng lúc đó, tiếng phanh gấp từ bên ngoài truyền đến, kèm theo tiếng gầm rú của tang thi.

Trong trung tâm mua sắm không có đèn, khung cảm tĩnh mịch xuất hiện tiếng gầm rú của tang thi đặc biệt rợn người. Kiều Nhiên cảm thấy hơi thở của mình nhẹ hơn, không giống nhưu bị căng thẳng. Đột nhiên trong góc sáng lên, chiếu thẳng vào cửa, Triệu Tư Nam đặt đèn pin lên bàn kính, nhẹ nhàng nói: "Dọn dẹp đi, có người tới đây."

Kỳ thật là không có nhiều đồ cần thu dọn, bọn họ đã quen đối mặt với những tình huống bất ngờ, nên những thứ để lại bên ngoài là những thứ cần thiết, không quá chói mắt, lại dễ dàng di chuyển.

Đèn trong trung tâm mua sắm bật sáng, mặc dù yếu ớt, nhưng trong đêm tối tuyệt đối rõ ràng, nói cho đối phương biết có người ở bên trong.

Những người bên ngoài không chút do dự, mạnh bạo mở cửa đi vào. Người đàn ông gầy gò ở cuối vung tay, một màn sương đen dày đặc tản ra, hai con tang thi đi theo trực tiếp bị bao vây, cả người cứng đờ khô lại và teo đi. Một lát sau biến thành bộ xương khô, chỉ cần va chạm nhẹ, bộ xương sẽ hóa thành tro phiêu tán theo gió, ở giữa hộp sọ rỗng rơi ra một viên tinh hạch.

Cửa siêu thị mở toang, nhưng động tác của đối phương chưa hề thu lại, rõ ràng muốn cho đám người Kiều Nhiên xem để thị uy.

Ánh mắt sâu hoắm của Triệu Tư Nam cất giấu sau lớp kính lay động, nhìn đám người chật vật kia mới vừa rồi còn phóng thích dị năng, không biết đối phương nông cạn dưới tình huống này thể hiện năng lực để làm gì, hay là quá tự tin vào dị năng của bản thân, muốn ra oai phủ đầu?

Hành động này có biết quá mức thiển cận không? Sớm lộ răng nanh, thể hiện lợi thế của mình, để uy hϊếp đối phương, sẽ càng chết sớm mà thôi.

Nghĩ đến phương hướng bọn họ đến, Triệu Tư Nam hiểu ra. Buổi chiều nhóm bọn anh một đường thanh tẩy tang thi, có lẽ đã mang lại rất nhiều áp lực cho phía bên kia.

Bên kia có 5 người, ba nam, hai nữ, hai người phụ nữ kia tái mặt sợ hãi bám lấy hai người đàn ông cường tráng. Còn người đàn ông gầy gò nhặt tinh hạch lên đóng cửa lại, ngước mắt lên nhìn đám người Kiều Nhiên cách họ hơn 10m, ánh mắt hắn ta rơi dừng trên người Kiều Nhiên một lúc, sự cảnh giác cùng kiêng kị phai nhạt đi một chút.

Hai bên nhìn nhau, đánh giá, cuối cùng người đàn ông gầy khẽ cúi đầu, bộ dáng nho nhã lễ độ.

“Đã quấy rầy, chúng tôi ở lại một đêm.”

Triệu Tư Nam gật đầu, giọng nói ôn đạm, rất dễ tạo cảm giác tin tưởng: “Tùy ý.”

Triệu Tư Nam có thái độ tốt, khiến hai người phía sau người đàn ông gầy gò kia thở phào nhẹ nhõm, nghe theo lời chỉ dẫn của người đàn ông gầy gò, cả hai kéo người phụ nữ đang loạng choạng đến cửa hàng đối diện, mỗi một gian trong trung tâm mua sắm đều làm bằng kính trong suốt, nên không sợ đối phương giở thủ đoạn.

Nhìn bóng dáng họ khuất dần trong góc, Kiều Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Sau mạt thế, ngoài trao đổi thông tin cần thiết, bọn họ đều ý thức tránh xa đám đông, lòng người khó dò, đồng loại chưa chắc đã an toàn hơn tang thi.

Kiều Nhiên luôn mơ hồ có cảm giác khẩn trương trong lòng, cô không biết cảm giác khẩn trương này đến từ đâu, nhưng chính trực giác khó giải thích này đang thúc giục cô. Nói cho bọn họ từ bỏ đến căn cứ trung tâm ở Thượng Kinh, mà chọn căn cứ ở Trường Giang, khoảng cách càng xa thì hệ số an toàn sẽ càng cao, mà cũng không cần phải lệ thuộc phía chính phủ.

“Ngủ đi.” Việt Kỳ xoa đầu Kiều Nhiên, ngồi bên cạnh cô, Kiều Nhiên không chọn nằm trên sô pha nữa, mà chỉ cuộn tròn dựa vào người Việt Kỳ, nhẹ nhàng kéo góc chăn đắp lên đùi anh.

Trong cùng một không gian lại có thêm vài hơi thở của người xa lạ, không nói đến đám người Việt Kỳ, ngay cả Kiều Nhiên cũng không thể ngủ yên,mãi một lúc mới ngủ được, bọn họ đột nhiên nghe thấy động tĩnh xa lạ.

... Hình như là tiếng thở dốc dồn nén của đàn ông và phụ nữ.

Kiều Nhiên trong lòng cảnh giác, nghe thấy động tĩnh liền tỉnh lại, đầu khẽ nhúc nhích, ngay sau đó một bàn tay đặt lên tai trái của cô, che kín.

Tai phải đặt lên vai Việt Kỳ, thấy anh nói gì đó, giọng nói truyền trực tiếp qua cơ thể cô nghe rất lạ.

Anh nói: Đừng nghe, ngủ đi.

——Kiều Nhiên: Ngủ không được.