Chương 38

Linh với Hương thì khỏi nói rồi khóc kinh thật, tôi bên cạnh thi thoảng quay sang dỗ em ấy, nhưng Linh lại gục đầu vào vai tôi khóc ghê hơn làm tôi lắc đầu bất lực, tôi nhìn sang bên chỗ thằng Biên bất ngờ là nó cũng khóc, mà có một điều thằng này có cái vẻ mặt lúc khóc rất ngầu như mấy anh diễn viên hàn xẻng, mặt nó không buồn cũng không vui nhưng ánh mắt đang khóc kia toát lên nỗi buồn vô hạn, thằng này mà cho đi thi diễn viên đạt chắc luôn…

...

– Oài… oải quá cuối cùng cũng hết phim – tôi vươn vai một cái để hít thở sau mấy tiếng xem phim, Linh và Hương thì vẫn còn sụt sịt sau dư âm của bộ phim, nhìn Linh khóc đỏ hết mắt mà tôi thấy thương vô cùng, khẽ ôm em vào lòng tôi thơm nhẹ lên trán nói…

– Nào em xem khóc đến đỏ cả mắt rồi kìa, lần sau mà đòi xem phim là ăn đòn nhé – tôi vừa an ủi vừa dọa, Linh ôm chặt tôi thủ thỉ…

– Thì… hức… em… cảm… động… hức… mà… – nghe Linh nói tôi bật cười, bật chợt Linh nói thêm một câu…

– Sau… này… mà… anh bỏ em… em sẽ… khóc… đến chết… mất – nghe Linh nói xong tôi cốc vào đầu Linh một cái…

– Nói vớ vẩn, thôi mình đi về đi – tôi quay ra chỗ Hương và thằng Biên bảo về, thế là cả bọn lấy xe ra về…

Chở Linh về tận nhà thì tôi mới choáng ngợp, mé nhà Linh giàu lắm căn biệt thự này chỉ thua căn của ông ngoại tôi một tí thôi, tôi cũng chẳng biết bố mẹ Linh làm cái gì nữa, thấy tôi như vậy Linh bật cười…

– Thôi anh về đi muộn rồi đó, anh đi đường cẩn thận… chụt… – nói xong Linh hôn vào má thôi một cái rồi vẫy tay, tôi gật đầu cười rồi quay xe phóng về nhà…

Về đến nhà tôi nằm bịch xuống giường chuẩn bị lấy đồ đi tắm nữa, mà quái sao hôm nay cả bố và dì đều về muộn thế nhỉ ôm cái thắc mắc đi vào nhà tắm những làn nước ấm làm tôi tỉnh cả người đang kỳ cọ thì tôi nghe có tiếng chuông điện thoại… kệ tôi đang tắm lên không nghe máy…

1 cuộc, 2 cuộc, 3 cuộc tôi liền choàng cái khăn tắm bực bội đi ra ngoài xem ai gọi, nhấc máy lên là Dì, tôi hơi lưỡng lự rồi cũng bấm nghe…

– Hoàng à – giọng nói nhẹ nhàng của dì vang lên…

– Vâng – tôi trả lời…

– Ừm nay ông ngoại làm cơm họp gia đình bố với dì đang ở bên này rồi, con sang đây luôn nhé – nghe dì nói xong tôi phân vân lắm mà cũng ngại nữa lên tôi từ chối…

– Thôi con không đi đâu, con nấu cơm ở nhà rồi, thôi con cúp máy đây – tôi định cúp máy thì bên kia có tiếng nấc nhẹ, tôi lại đưa máy lên nghe nhưng dì không nói nữa mà tắt máy, tôi đáp chiếc điện thoại xuống giường, cái ngày gì vậy nhỉ tôi phải chứng kiến 2 người tôi yêu thương khóc cái cảm giác này tôi thật sự chán ghét…



Đi thẳng vào nhà tắm, tôi muốn dòng nước cuốn trôi đi tất cả… tất cả, tắm xong ra ngoài tôi bước lại chỗ cánh cửa sổ bên ngoài cảnh vật gần như đã bị màn đêm bao phủ…”có phải tôi làm như vậy là sai phải không, không nó không sai nếu tôi cứ tiếp tục gần dì tôi không thể ngăn cản được cảm xúc của bản thân mất… nhưng dì khóc tôi lại thấy đau lòng…” đứng cửa mà nghĩ bất chợt chuông điện thoại vang lên, tôi quay lại cầm lên là bố tôi gọi…

– Alo bố ạ…

– Um con tắm rửa gì chưa, đi sang bên nhà ông ngoại đi – tiếng bố tôi vang lên…

– Dạ thôi con không sang đâu – tôi từ chốt…

– Ô hay nay thằng này không lằng nhằng nữa, tý bố gửi địa chỉ cho – nói xong tắt máy không để tôi phàn nàn câu nào tôi lắc đầu bất lực nằm bịch xuống giường…

...

Trong phòng ông bà ngoại, bố tôi đang dỗ dì…

– Thôi sao em tự nhiên lại khóc vậy, hay thằng Hoàng nó hư hả, để tý về anh cho nó một trận nhé… nào… – bố tôi vỗ nhẹ lên bờ vai của dì, dì vẫn quay mặt vào trong mặc kệ, bố tôi thở dài dì mà đã dỗi thì chỉ có tôi dỗ được thôi…

– Ơ hay con bé này không đi tắm rửa đi, muộn rồi đó cứ nằm ra đấy – bà ngoại đi vào mắng yêu, dì vẫn lắc đầu…

– À Quang con điện cho Hoàng chưa sao không thấy nó sang – bà ngoại quay sang bố tôi nháy nháy mắt, sau một lúc bố tôi mới hiểu ý liền cười mỉm…

– Dạ vừa con điện Hoàng bảo tý nó ra thẳng quán luôn ạ – nghe bố tôi nói xong, dì bật dậy chạy ra khỏi phòng trong ánh mắt ngạc nhiên của bố tôi và bà ngoại…

– Ơ con đi đâu đấy – bà ngoại hỏi với theo, dì vẫn vừa đi không quay đầu lại nói…

– Con đi tắm đây không muộn mất rồi…

Nghe dì trả lời bà ngoại với bố tôi bật cười…