Ánh sáng hành lang nhẹ nhàng và sáng sủa, Chu Hạnh Xuyên đi ra khỏi thư phòng, liền nhìn thấy một bóng hình xanh nhạt tinh tế.
Bạch Tĩnh Nghi tựa vào tường cách đó không xa, chơi đùa với đốt ngón tay của mình một cách buồn chán.
Cô hơi cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ cong duyên dáng, làn da trắng mịn như đang tỏa sáng dưới ánh đèn.
Chu Hạnh Xuyên chỉ nhìn thoáng qua, đã nhanh chóng thu hồi tầm mắt như bị bỏng.
Bạch Tĩnh Nghi nghe được tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn lại: "Anh và cha anh,đã nói xong rồi à?"
Không đợi Chu Hạnh Xuyên trả lời, cô liền giải thích: "Là bà nội muốn tôi lên tìm anh, nhưng tôi khuyên bà, nói là để tôi lên."
Chu Hạnh Xuyên nhẹ nhàng gật đầu, nở nụ cười với cô, trong nụ cười mang theo mệt mỏi: "Cảm ơn cô."
"Tính tình bà nội cũng không tốt, một năm gần đây một mực tu thân dưỡng tính. Nếu để bà ấy đi lên, nhất định sẽ cãi nhau với cha tôi. Cảm ơn cô đã khuyên bà ấy."
Bạch Tĩnh Nghi cũng không biết nên nói cái gì, khẽ gật đầu.
Chu nãi nãi tính tình không tốt, lúc ở phòng ăn nói ra từ "thằng chó" là có thể hiểu được.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị mở mạnh, lại "Phanh" một cái nặng nề đóng lại. Tùy Dụ Lâm sắc mặt không hài lòng từ bên trong đi ra.
Ông ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Bạch Tĩnh Nghi đứng ở bên tường, vẻ mặt cao cao tại thượng, ánh mắt giống như đang nhìn chó mèo ven đường.
Chu Hạnh Xuyên tiến lên một bước, nghiêng người chắn trước mặt Bạch Tĩnh Nghi. Hắn không chút khách khí nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng như đá.
Tùy Dụ Lâm nặng nề "Hừ" một tiếng, vừa xuống lầu vừa dặn dò người hầu: "Đi gọi Tiểu Lý lại đây, tôi muốn về nội thành."
Cảm nhận được tâm tình nam chủ nhân không tốt, giúp việc mỗi người đều cẩn thận từng li từng tí, không khí dưới lầu nhất thời có chút ngưng trệ.
Hai người trên lầu không hề bị ảnh hưởng. Chu Hạnh Xuyên quay đầu lại, ân cần hỏi: "Không dọa được cô chứ?"
"A?" Bạch Tĩnh Nghi bị hắn hỏi có chút sửng sốt, thầm nghĩ chuyện này có gì đáng sợ? Những chủ nợ chặn cửa đòi nợ, cảm xúc còn kích động hơn Tùy Dụ Lâm nhiều.
"Làm cho cô chê cười, lần đầu tiên tới đã gặp cảnh tôi và cha tôi cãi nhau." Chu Hạnh Xuyên thoạt nhìn có chút ngượng ngùng.
Hắn lo lắng, tranh chấp với Tùy Dụ Lâm, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của hắn trong lòng Bạch Tĩnh Nghi.
Nói ví dụ như, sẽ làm cho Bạch Tĩnh Nghi cảm thấy hắn không hiếu thuận, không hiếu đạo gì đó.
"Này, sống chung dưới một mái hiên, nào có ai không va chạm chứ? Trước đây tôi và mẹ tôi cũng thường xuyên cãi nhau."
Bạch Tĩnh Nghi không cảm nhận được ý định cẩn trọng của Chu Hạnh Xuyên, cho rằng hắn chỉ cảm thấy ngượng ngùng vì xung đột gia đình bị lộ với người ngoài.
"Không cần cảm thấy xấu hổ, tôi cái gì cũng không nghe thấy, nhà anh có cách âm rất tốt."
Chu Hạnh Xuyên nhất thời không biết nên vui mừng hay nên cười khổ.
Kỳ thật sâu trong nội tâm, hắn thậm chí có chút hy vọng Bạch Tĩnh Nghi nghe được hắn cùng Tùy Dụ Lâm tranh chấp. Muốn biết Bạch Tĩnh Nghi sau khi nghe sự tồn tại của Thẩm Y Đường, có để ý thậm chí ghen tuông hay không......
Dù sao bây giờ anh đã là chồng trên danh nghĩa của cô.
Nhưng lý trí và sự tỉnh táo nói cho Chu Hạnh Xuyên, hắn là đang si tâm vọng tưởng.
Bạch Tĩnh Nghi đối với hắn không có tình cảm nồng nàn nào, hoàn toàn coi hắn như một đối tác làm việc chung, không hơn không kém.
Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Hạnh Xuyên không khỏi chua xót.
"Vừa rồi anh không ăn bao nhiêu, có muốn ăn thêm chút nữa không? Bà nội bảo dì Trương để lại đồ ăn cho anh." Bạch Tĩnh Nghi hỏi.
Chu Hạnh Xuyên gật đầu. Hai người cùng nhau xuống lầu, Bạch Tĩnh Nghi đi phía trước.
Chu Hạnh Xuyên nhìn bóng lưng cô, dần dần xua đi mất mát trong lòng.
Trước kia, Bạch Tĩnh Nghi là ánh trăng ngẫu nhiên chiếu vào trên người hắn, là giấc mộng hắn có thể nhìn nhưng không thể với tới.
Và bây giờ, anh ấy đã viết tên mình cùng với tên mặt trăng vào cùng một câu chuyện.
Với tấm lòng thành kính, một ngày nào đó, hắn sẽ đem mặt trăng làm thành của riêng mình.
Phòng khách dưới lầu, bà Chu đang ngồi trên sô pha uống trà. Bà bảo Chu Hạnh Xuyên lại đi ăn cơm, gọi Bạch Tĩnh Nghi tới nói chuyện phiếm với bà.
Bạch Tĩnh Nghi thật sự không có thiên phú dỗ trưởng bối vui vẻ, duy nhất có chính là kiên nhẫn. Bất kể bà Chu nói cái gì, cô đều chăm chú nghe, thỉnh thoảng gật đầu hưởng ứng.
Cho đến khi bà Chu bắt đầu thúc đẩy: "Tĩnh Nghi à, con và Tiểu Xuyên định khi nào thì sinh em bé?"
"Thừa dịp thân thể bà nội coi như cường tráng, còn có thể giúp các con chăm con hai năm."
Chu Hạnh Xuyên đang uống nước nghe nói như thế, bất ngờ mất kiểm soát, nước bắn ra khỏi miệng.
Mắt Chu nãi nãi lộ vẻ ghét bỏ: "Ồ, bẩn muốn chết."
Chu Hạnh Xuyên sặc một ngụm nước vào cổ họng, ho đến nói không ra lời. Bạch Tĩnh Nghi thấy thế, đi qua vỗ lưng cho hắn.
Cảm nhận được cường độ nhẹ nhàng vừa phải truyền đến trên lưng, Chu Hạnh Xuyên lại ho càng mạnh mẽ hơn.
Lúc này, bỗng nhiên tiếng sấm nổ vang, tia chớp như dụ long xé mở màn trời đen kịt, mưa to trút xuống như thác nước.
"Sao bỗng nhiên lại mưa to thế này?" Chu nãi nãi nói thầm, cất giọng nói với hai người trẻ:" Mưa lớn như vậy, hai đứa đừng đi vào buổi tối, ở chỗ này nghỉ ngơi đi. Đừng làm cho bà già này lo lắng."