Rất nhanh đã đến ngày gặp mặt Tống Tri Dịch, Bạch Tĩnh Nghi tính toán thời gian ra ngoài sớm, quét một chiếc xe điện công cộng đến trạm tàu điện ngầm, ngồi tàu điện ngầm đến quán cà phê đã hẹn.
Trong cửa hàng sáng sủa sạch sẽ tràn ngập mùi cà phê, trên ghế gần cửa sổ, có một chnagf trai trẻ, chính là Tống Tri Dịch.
Anh mặc áo sơ mi tơ tằm, tóc được tạo kiểu lượn cong thoải mái, thoạt nhìn giống công tử nhà tài phiệt trong phim Hàn đi ra.
Trên thực tế, Tống Tri Dịch đúng là công tử Tống gia.
Tống gia lập nghiệp gần trăm năm, hoàn toàn xứng đáng là địa đầu xà của Vinh thị, cho dù ở trong nước cũng coi như là hào môn có danh hiệu.
Duy nhất có thể áp đảo nhà bọn họ ở Vinh thị, chỉ có Hàn gia. Đó là hào môn trong hào môn.
Thấy Bạch Tĩnh Nghi đẩy cửa đi vào, Tống Tri Dịch cười vẫy tay với cô.
"Tĩnh Nghi, nơi này."
"Thật có lỗi, học trưởng, em tới muộn."
Bạch Tĩnh Nghi ngồi xuống đối diện Tống Tri Dịch, có chút ngượng ngùng.
Tống Tri Dịch cười với cô, trong mắt dường như có sao lấp lánh: "Không có, bây giờ còn chưa tới hai giờ, là anh tới sớm."
Anh vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới, gọi cho Bạch Tĩnh Nghi một ly sữa ngọt.
"Học trưởng, về chuyện công việc, em..."
Bạch Tĩnh Nghi mới mở miệng, đã bị Tống Tri Dịch cười cắt ngang: "Em định khi nào thì bắt đầu làm việc?"
"Dạ?"
Bạch Tĩnh Nghi ngơ ngác, hoài nghi mình xuất hiện ảo giác.
"Thứ hai tuần sau thế nào?" Tống Tri Dịch đề nghị.
"A, cái này, có thể." Bạch Tĩnh Nghi nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái: "Thứ hai tuần sau có thể."
"Nhưng mà, học trưởng, vào phòng làm việc của anh không phải cần nộp bản thiết kế sao? Em đã vẽ rồi."
Diều này không giống với những gì Bạch Tĩnh Nghi nghĩ. Không có phỏng vấn, không có đánh giá, trực tiếp có thể vào làm việc?
Yêu cầu của Tống Tri Dịch từ khi nào mà rộng rãi như vậy?
Tống Tri Dịch nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên nói: "Đó là yêu cầu đối với người khác."
"Hôm nay hẹn em ra ngoài, không phải vì đánh giá em, chủ yếu là muốn xác định ý nguyện của em."
Anh nhìn chăm chú Bạch Tĩnh Nghi, giọng nói ôn hòa: "Tiếp theo, chính là muốn gặp em một lần."
Tống Tri Dịch cười: "Chúng ta cũng đã lâu không gặp mặt, không phải sao?"
Bạch Tĩnh Nghi: "Học trưởng nói đúng. Lần trước gặp mặt, hình như vẫn là năm ngoái?"
"Nhưng là, mọi người đều phải phỏng vấn, chỉ có mình em được xử lý đặc biệt, có phải hay không không tốt lắm?" Bạch Tĩnh Nghi vẫn cảm thấy lạ.
Tống Tri Dịch xua tan băn khoăn của cô: "Người khác anh không rõ, nhưng thực lực của em anh biết."
"Em là sư muội ruột thịt của anh, tài hoa của em, ngay cả lão sư cũng khen không dứt miệng."
"Có thể lôi kéo em tới đây, là phúc khí của phòng làm việc anh." Tống Tri Dịch nói xong, dí dỏm nháy mắt với Bạch Tĩnh Nghi.
Hai người quả thật đều theo danh họa quốc bảo Nhan Mục, nhưng gặp nhau trong lĩnh vực này thì hầu như không có sự giao thoa.
Bạch Tĩnh Nghi không ngờ Tống Tri Dịch lại chủ động nhắc tới mối quan hệ này.
"Sư huynh, anh quá đề cao em. So với anh, em còn kém xa lắm." Nàng biết nghe lời thay đổi xưng hô thân mật hơn.
Nụ cười trên mặt Tống Tri Dịch càng sâu: "Sau khi về nước, mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?"
"Anh nghe nói mẹ em bị bệnh, gần đây sức khỏe dì thế nào, có chuyển biến tốt không?"
Bạch Tĩnh Nghi đang muốn trả lời, di động bỗng nhiên rung lên một cách mãnh liệt.
Cô cúi đầu nhìn, có điện thoại gọi đến, hiển thị ba chữ "Hác y tá".
Trong lòng Bạch Tĩnh Nghi hoảng hốt, chẳng lẽ là mẹ đã xảy ra chuyện gì?
"Thật có lỗi, sư huynh, cú điện thoại này rất quan trọng, em phải tiếp một chút."
Chào hỏi Tống Tri Dịch, Bạch Tĩnh Nghi cầm điện thoại, vừa nhận máy vừa đi vào toilet.
Trong điện thoại, giọng y tá Hác lộ ra chút không xác định: "Bạch tiểu thư, có hai người tới thăm mẹ cô. Bọn họ tự xưng là vị hôn phu cùng chị họ của cô, nhưng tôi thấy bọn họ hình như không thích hợp lắm."