Lý Trường Thiên đang kinh ngạc vì Triệu bá không phải người thường thì bên kia Yến Thù đã tiếp mấy chiêu, giữa đao quang kiếm ảnh Yến Thù đánh rơi kiếm trong tay người kia, chiếm thế thượng phong.
Người kia lui một bước ổn định thân hình, lại chẳng có động tác gì, tựa như không chút kiêng dè thanh kiếm trong tay Yến Thù.
Một khắc sau Yến Thù đột nhiên thu lực, hai tay ôm chuôi kiếm, quỳ một chân xuống trước người kia, cúi đầu gọi.
"Nghĩa phụ."
Lý Trường Thiên đang muốn tiến lên hỗ trợ vội vàng thắng lại, hai mắt trừng lớn: "Hả???"
Nghĩa phụ???
Người kia lộ vẻ vui mừng nói: "Thù nhi, đứng lên đi."
Yến Thù đứng dậy nhặt lại kiếm vừa bị y đánh rơi xuống đất, cung kính dâng lên bằng hai tay.
Người kia thu hồi kiếm, ánh mắt chuyển sang Lý Trường Thiên: "Vị tiểu huynh đệ này là?"
Yến Thù nói: "Nghĩa phụ, vị này là bằng hữu con kết giao trên đường."
"Bằng hữu?" Thanh âm người kia hơi kinh ngạc, khẽ nhướng lên, "Thù nhi, con từ trước đến nay độc lai độc vãng, lần này cũng là phụng chỉ xuất hành, sao trên đường...... lại kết bằng hữu?"
"Nói ra khá dài dòng." Yến Thù đáp.
"Không sao, sau này từ từ nói." Người kia quay đầu hỏi Lý Trường Thiên, "Tiểu huynh đệ, xưng hô thế nào đây?"
Lý Trường Thiên vội vàng nói tên mình ra.
"Ta là Tần Quyết Minh, hân hạnh gặp mặt." Người kia gật đầu.
Xem tướng mạo thì có lẽ Tần Quyết Minh chưa đến bốn mươi tuổi, dáng vẻ cương nghị, không giận tự uy, dáng người thẳng tắp vừa nhìn đã biết là người tập võ.
Chỉ là một thân áo vải màu xanh đơn giản mộc mạc không hề tương xứng với mấy chữ "Tiết độ sứ Sóc Phương".
Lý Trường Thiên bối rối ôm quyền đáp lễ.
"Thù nhi, con đưa vị tiểu huynh đệ này đến khách phòng đi, lát nữa đến sảnh đường dùng cơm." Tần Quyết Minh cầm kiếm, quay người về phòng.
Yến Thù cúi đầu hành lễ: "Vâng."
"A ba, a ba." Triệu bá bên cạnh khom lưng gọi Yến Thù hai tiếng.
"Triệu bá, ngài cũng đi làm việc đi." Yến Thù chắp tay.
Triệu bá gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Yến Thù nhặt bao hành lý trên đất vừa rồi đánh nhau bị rơi xuống rồi bảo Lý Trường Thiên: "Đi thôi."
"Ngươi... ngươi không... không giải thích một chút sao?" Lý Trường Thiên chẳng hiểu ra sao đuổi theo Yến Thù.
"Ngươi muốn biết cái gì?" Yến Thù hỏi.
Lý Trường Thiên nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: "Ông ấy là nghĩa phụ của ngươi?"
Yến Thù gật đầu: "Ừm, sau khi phụ thân ta chết oan thì nghĩa phụ thu dưỡng ta."
"Vậy ban nãy ông ấy đánh ngươi làm gì?"
"Nghĩa phụ từ nhỏ đã dạy ta võ công, ban nãy muốn kiểm tra ta thôi."
"Nhưng không phải ngươi tới đây tra án sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy không phải nghĩa phụ ngươi chính là người bị tra à?"
"Đúng vậy."
"Nhưng......" Lý Trường Thiên vòng trở về, "Ông ấy là nghĩa phụ của ngươi mà!"
Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên, thản nhiên nói: "Ta tra án và ông ấy là nghĩa phụ ta có liên quan gì sao?"
Lý Trường Thiên: "......"
Lý Trường Thiên sợ ngây người.
A, cái gì gọi là thiết diện vô tư.
A, cái gì gọi là làm người công chính.
A, cái gì gọi là công bằng hợp lý.
Sau khi sự kinh ngạc qua đi, Lý Trường Thiên cảm khái vỗ tay.
Yến Thù: "......"
Yến Thù dẫn Lý Trường Thiên đến phòng khách trong sân phía Tây, y đẩy cửa gỗ ra nói: "Ngươi ở đây nghỉ ngơi đi."
Lý Trường Thiên hỏi: "Còn ngươi?"
"Ta ở viện phía Đông, có việc gì cứ tới tìm ta."
"Được rồi, đa tạ."
"Ngươi nghỉ ngơi một lát rồi tới sảnh đường nhé, ở đây không có gia phó nên chẳng ai gọi ăn cơm đâu." Yến Thù sợ Lý Trường Thiên không nhớ nên nói chậm lại, "Cho nên ngươi phải nhớ kỹ, ăn sáng lúc thực thời, ăn trưa lúc ngọ thời, ăn tối là......
"Khoan khoan khoan khoan." Lý Trường Thiên nghe mà mờ mịt, "Cái gì cái gì thời?"
"Thực thời, ngọ thời......"
"Cái gì cái gì? Thực cái gì cơ?"
Yến Thù: "...... Khi nào ăn cơm ta tới gọi ngươi."
"Được thôi, cám ơn huynh đệ." Lý Trường Thiên cảm kích ôm quyền.