Quá trình chia nhóm được tiến hành rất thuận lợi.
Ôn Như Thủy rút được gã bật lửa, mặt em bé và thanh niên bị cướp mất vé tàu; Hạ Hàm rút được gã Âu phục, cô bạn gái trong cặp tình nhân và nam thanh niên còn lại; còn Tả Huyền rút được Mộc Từ; Lâm Hiểu Liên và người bạn trai.
“Vận may đỉnh thật, âm dương cân bằng, oan gia tụ họp.” Tả Huyền gối tay, uể oải lật mấy tờ giấy bên kia lên giống như đang đi chợ lựa cà rốt, “Như Thủy à, xem ra cô phải để ý một chút nha.”
Ôn Như Thủy cười lạnh một tiếng, “Chia rẽ tình lữ, âm dương mất cân bằng, anh cũng để ý dùm nhá.”
Tả Huyền rất là đau lòng: “Thật quá đáng! Sao cô lại nhằm vào Hạ Hàm như vậy chứ, anh ta đã làm gì có lỗi với cô đâu, tôi nghe không nổi nữa rồi!”
Hạ Hàm nhẹ giọng nói: “Tôi không để ý lắm đâu, nếu như cậu để bụng những lời kia, tôi cũng không ngại đổi Mộc Từ sang nhóm chúng tôi đâu.”
Diệp Liên Liên nhận ra mình có cơ hội được ở gần bạn trai, ánh mắt chợt sáng rỡ lên, vội nói: “Thật hả?”
“Dĩ nhiên —— là giả rồi. Đáng tiếc thay, rút thăm chính là rút thăm, nói muốn đổi là đổi được luôn thì rút thăm còn ý nghĩa gì nữa, mấy người nói có thể đổi vì hai người yêu nhau, kì thị độc thân sao.” Tả Huyền không khách khí chút nào đánh vỡ ảo tưởng của Diệp Liên Liên, sau đó khoác tay lên vai Mộc Từ, cúi thấp người nói, “Bây giờ cậu ấy là của tôi.”
Trước khi rời đi đối phương còn ở bên tai cậu nói nhỏ, “Quà gặp mặt.” Mộc Từ chỉ cảm thấy túi quần mình trĩu xuống.
Cậu ngay lập tức vươn tay sờ túi, chạm tới xúc cảm lạnh như băng, đó là một đồ vật kim loại có hình tròn, lòng cậu đột nhiên dâng lên từng trận rùng mình gai người.
Là nắm cửa.
Mọi người vì mệt mỏi nên nhanh chóng tản đi, Tả Huyền vẫn ngồi yên như cũ nghiêng đầu nhìn Mộc Từ vẫn còn ăn bánh bao, thần sắc phức tạp: “… Sao cậu còn ăn vậy?”
“Không phải anh nói ăn no mới có sức chạy sao?”
“Ăn no quá sẽ nôn.”
Lần này Mộc Từ chắc chắn là hắn cố tình kiếm chuyện, thành ra cậu thả chiếc bánh bao đang gặm dở xuống, đứng dậy trịnh trọng tặng cho Tả Huyền một cú cụng đầu thật dứt khoát: “Vậy nhé, đây là quà gặp mặt của tôi đó.”
“Ui da.” Tả Huyền dùng sức ngã người ra ghế, đưa tay xoa trán một lúc cũng không đáp lại, nhưng hắn không có tức giận, giọng nói vẫn rất dễ chịu, “Xem ra nhóm nhỏ của chúng ta nên đặt thêm quy tắc mới, không được phép bạo lực thành viên nhóm.”
Mộc Từ liếc hắn, cậu định đứng dậy rời đi, Tả Huyền lại thân thiết nói, “Ăn no đi ngủ, không tốt cho sức khỏe cho lắm.”
“Tôi không đi ngủ.” Mộc Từ cầm giấy ăn lau miệng như bé ngoan, mặc dù hảo cảm đối với Tả Huyền lúc mới gặp mặt đã tan thành mây khói sau bữa ăn, nhưng cậu vẫn thành thật trả lời hắn, “Tôi muốn chỉ muốn tranh thủ thời gian, xem có thể tìm ra manh mối gì hay không thôi.”
“Ồ…” Giọng Tả Huyền bỗng nhiên nghiêm túc hẳn, “Chờ một chút! Đừng cử động! Chờ tôi nói được thì cậu hãy động.”
Trải nghiệm của đêm qua tái hiện lại rõ ràng trong tâm trí cậu, nó khiến cho Mộc Từ rơi vào trong cảm giác sợ hãi và căng thẳng, cậu giữ nguyên tư thế sắp đứng dậy, vô thức bĩu môi: “… Anh không phải là đang định cà khịa tôi nữa chứ.”
Tả Huyền ngẩn ra, sau đó bật cười: “Cậu nghĩ gì vậy.”
Rất nhanh, Mộc Từ nhìn thấy Lâm Hiểu Liên quay trở lại phòng ăn, hai người trố mắt nhìn nhau, đối phương tất nhiên cũng kinh ngạc khi cậu vẫn còn ở đây.
“Chờ chút nữa.” Tả Huyền trái lại không ngạc nhiên mấy, “Đợi thêm năm phút.”
Bây giờ Mộc Từ mới nhận ra, cậu cau chặt mày: “… Anh không cho phép tôi chuyển động, chì vì chờ bọn họ thôi hả?”
“Đúng vậy.”
“Sao anh không nói rõ ra cho rồi!” Mộc Từ tức giận nghiêm mặt, sự kiện ngày hôm qua đã làm cho cậu bồn chồn đến tận bây giờ, không nhịn được mà trừng mắt nhìn hắn.
Tả Huyền nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi cười lên, nụ cười vô cùng rực rỡ: “Vậy thì còn gì thú vị nữa.”
Mộc Từ nổi cơn tam bành, cậu chỉ hận không đổi quà gặp mặt thành một quả đấm, cũng may thành viên còn lại đã thò đầu vào kịp thời ngăn chặn hành động tàn bạo sắp diễn ra: “Hi! Xin chào, à thì, ờm, hình như tôi là người cuối cùng phải không?”
“Xem ra đã đông đủ cả rồi, đi theo tôi nào.” Rốt cuộc Tả Huyền cũng đứng dậy, hắn nói năng tùy tiện như thế rồi khẽ vỗ tay như đang gọi bé thú cưng, sau đó đi thẳng ra ngoài, “Các cậu tự làm quen với nhau trước đi.”
Chân hắn dài, lúc đi cũng nhanh, ba người chỉ đành mau lẹ đuổi theo hắn trước.
Ngày hôm qua đến muộn, Mộc Từ không thể nhìn rõ toàn cảnh xung quanh, lúc này mới phát hiện trong thôn này chẳng có một cửa hàng nào cả.
Bình thường thì một địa phương du lịch ít nhất phải có cửa hàng tiện lợi hoặc cửa hàng bán đặc sản của nơi đó, nhưng tới lúc này rồi mà chẳng thấy được nơi nào khác kinh doanh ngoài nhà trọ hết.
Chưa kể, nhà nào nhà nấy cũng đóng cửa chặc kín, khiến cho cả thôn trở nên tiêu điều lạ thường.
Thật sự có người sẽ đến cái nơi bất tiện như vậy để du lịch à? Mộc Từ không khỏi thắc mắc trong lòng, khi cậu đang ngó nghiêng trái phải, thành viên kia lại đến gần hỏi: “Người anh em, tôi là Quý Chu Hoa, cậu tên là gì? Vừa nãy trên bàn tôi không để ý lắm.”
“Mộc Từ.”
“Tả đại thần nói cậu đã tự tránh thoát con quỷ đuổi gϊếŧ mình, sao cậu làm được vậy?”
Mộc Từ cười khô khan lấy lệ: “Vừa hay, tôi cũng muốn biết đó. Còn các cậu thì sao? Trốn được bằng cách nào mà hay thế?”
“Ừm… Thật ra bây giờ tôi cũng không biết bắt đầu từ đâu nữa.” Quý Chu Hoa nghiêng đầu định thần, nhớ lại chuyện ngày hôm qua, “Lúc bọn tôi xuống xe nhìn thấy họ đã trở thành hai xác chết thì ngay lập tức lên xe lại ngay, quả nhiên không có ai chết nữa.”
“Đến rạng sáng, tầm bốn giờ xe đã chạy được rồi, vừa hay có gã đeo khuyên biết lái xe buýt, bọn tôi tính lái xe trở về thì gặp cái cô nhảy sông tự tử ấy, là Ôn… ờm…”
Mộc Từ nhắc nhở: “Ôn Như Thủy.”
“Đúng rồi, là cô ấy. Lúc đến thôn bọn tôi đã vớt Ôn Như Thủy lên, sau đó cổ biến mất luôn.”
Lâm Hiểu Liên đã nhớ kỹ tên bọn họ trong lúc rút thăm, vì vậy mà cô không tham gia vào khâu làm quen nữa mà chỉ vừa đi vừa quan sát người đi đường với số lượng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mấy thôn dân này gần như đều tươi cười chào hỏi bọn họ.
Điều này đem lại cho Lâm Hiểu Liên cảm giác rất kì lạ.
Tả Huyền thì giống hệt như một hướng dẫn viên du lịch đi làm bằng cửa sau, hắn trực tiếp ném cho mỗi người một quyển cẩm nang du lịch để hiểu rõ về thôn Phúc Thọ này.
Dựa theo miêu tả trong sổ tay, thôn Phúc Thọ nổi tiếng bởi vì “núi xanh nước biếc nhân hòa”, nơi đây giữ nguyên hệ sinh thái tự nhiên, cuộc sống nông thôn mộc mạc hấp dẫn vô số lữ khách tới du lịch. Mặc dù không phải là địa điểm gì náo nhiệt lắm nhưng năm nào cũng thu hút không ít lượt ghé thăm, trang cuối cùng còn chu đáo in một bảng cảnh cáo an toàn cho du khách, nội dung chỉ đơn giản là nhắc nhở họ phải cẩn thận tránh các tai nạn như rơi vực, chết chìm, mất tích.
Quý Chu Hoa đọc xong mặt mũi trắng bệch, hai chân như muốn nhũn ra: “Nhắc nhở kiểu dọa người như vậy mà còn có người muốn tới chỗ này chơi hả, không muốn sống nữa sao?”
“Tai nạn du lịch xảy ra tương đối thường xuyên mà, hơn nữa những năm gần đây rất nhiều người tham gia tour du lịch nói đi là đi, căn bản đều là sản phẩm ba không, không kỷ luật, không quản lý, không kế hoạch, không tránh khỏi phát sinh bất trắc.” Lâm Hiểu Liên hình như hiểu rất rõ phương diện này, hờ hững giải thích, “Huống chi một vài người ưa vận động thám hiểm chỉ thích khiêu chiến với sự kí©h thí©ɧ, có cản thì bọn họ vẫn sẽ tìm đến những chỗ nguy hiểm thôi ——”
Nhắc tới những người ưa vận động thám hiểm liều mạng kia, Lâm Hiểu Liên không nhịn được cắn răng nghiến lợi, cô không có ác cảm với bọn họ, nhưng nghĩ tới bản thân mình hôm nay bị ép rơi vào trò chơi tìm đường sống đáng sợ này không có cách nào rời đi, cô liền cảm thấy trời cao thật bất công, sao trên đời này lại có một đám người chỉ vì theo đuổi kí©h thí©ɧ mà không coi sinh mạng của mình ra gì.
“Vòng đu quay chọc trời trật đường ray, dây tháp rơi tự do bị đứt lìa, tai nạn xảy ra liên tục đến nỗi khu vui chơi phải đóng cửa.” Tả Huyền nói, “Ở trong thành phố còn thế, nói chi đến cái nơi cảnh trí kề sông tựa suối như thế này, nhưng suy cho cùng thì dù có vô vàn chỗ sơ hở tồn tại cũng không thể cản trở niềm vui thích của mọi khi được du lịch.”
Vẻ mặt Quý Chu Hoa trở nên đau khổ: “Bây giờ tôi mới biết đi du lịch cũng là một chuyện nguy hiểm như vậy.”
Mà Mộc Từ chỉ coi thật kỹ quyển cẩm nang, đột nhiên thốt ra lời nói khiến người ta kinh sợ: “Vậy mấy thứ mà các cậu gặp phải ở trên xe, chính là khách du lịch gặp tai nạn đấy.”
Tả Huyền gật đầu, “Rất có thể.”
Bốn người nhất thời rơi vào sự im lặng.
Quý Chu Hoa lo lắng: “Bọn họ hẳn là… Không vào thôn được đúng chứ?”