Quyển 1 - Chương 8: (8) Nụ cười niềm nở

Tả Huyền không kéo dài chủ đề này thêm nữa mà giật lại cẩm nang du lịch để xem.

“Mới vừa rồi tôi cảm thấy có gì đó là lạ, rõ ràng theo bản đồ thì đây phải là một tiệm bán đặc sản mới đúng, hay là đi nhầm rồi? Có nên tản ra tìm thử không?”

Tối hôm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, dù Tả Huyền có nói thế nào đi nữa thì ba người cũng không dám tách ra, thế là cả đám giả điếc hết, còn định tìm thêm vài manh mối trên con đường yên tĩnh kia, đáng tiếc ngoại trừ con đường xi măng cứng ngắc ra thì không thu hoạch được gì.

Cũng may Tả Huyền chỉ là thuận miệng hỏi thôi, hắn hừ một tiếng rồi vừa đi vừa đánh dấu bản đồ, cho đến khi tiếng chó sủa hung dữ gây sự chú ý đến tất cả mọi người.

Kia là một con chó có một bộ lông màu vàng cam có vài chỗ rụng trụi lũi, bị xích sắt xích lại trước cổng, nó đang cúi thấp nửa người trước dữ tợn sủa lớn về phía bốn người bọn họ.

“A, là con chó —— ” Không biết vì sao Tả Huyền đột nhiên phấn khởi, quẳng luôn sổ tay và bút cho Mộc Từ đứng kế bên rồi hùng hồn bước về chỗ con chó dữ bị giam cầm như một nhà bảo vệ động vật muốn hành đại nghĩa.

Mộc Từ luống cuống bắt lấy sổ và bút, không quên kéo tay Tả Huyền, mặc dù hảo cảm của cậu đối với người đàn ông này đã tuột về số âm, nhưng lúc này một chút lương tâm vẫn còn sót lại đã khiến cậu ngăn cản hắn, vậy nên giọng cậu trở nên cứng rắn: “Anh không thấy nó sủa dữ vậy sao? Cẩn thận bị nó cắn đấy, ở đây không có thuốc ngừa chó dại đâu.”

Tả Huyền quay đầu cười tươi, “Không sao.”

Là do hắn cứ nhất quyết muốn đi đấy nhé, Mộc Từ vô thức buông tay ra, cậu sẽ không thừa nhận là mình bị nụ cười kia đánh gục đâu.

Kì lạ chính là, con chó vườn này lúc đó vẫn còn đang sủa rất hăng, nhưng sau khi Tả Huyền đến gần nó ở một khoảng cách nhất định, con chó bỗng trở nên thảm thiết vô cùng, thậm chí lui về phía sau mấy bước giống như đang muốn tránh cái gì đó. Tả Huyền tâm địa sắt đá, hắn đứng bất động rồi sau đó ngồi xuống xoa nắn đầu con chó, mặc cho nó kêu rên e é, người nghe cũng không đành lòng nghe.

Tả Huyền nắm cái đầu nhỏ với khuôn mặt đang sợ hãi đứng dậy: “Đáng yêu quá đi à, chó ngoan.”

Hành động này đã nằm ngoài dự đoán của Quý Chu Hoa, gã vội nói: “Đừng làm vậy, lỡ lát nữa chủ của nó ra đây thì toi, hơn nữa không phải chúng ta dang tìm manh mối à?”

Lâm Hiểu Liên đứng một bên như đang suy nghĩ điều gì đó: “Tôi nghe nói chó có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ…”

“Vậy xem ra trong mắt nó, anh không dễ thương mấy đâu.” Mộc Từ lên tiếng châm chọc, chỉ là cậu loáng thoáng cảm thấy thật ra Tả Huyền không hứng thú với nó lắm, càng giống như là đang dụ dỗ cái gì ra, tương tự việc hắn cố ý nói ra những lời đó lúc ngồi trên bàn ăn chỉ để lấy được một câu trả lời cho chính mình.

Cửa nhà đột ngột bật mở, có một người đàn ông trung niên trông rất chất phác thật thà từ trong nhà đi ra, nhìn thấy cá lớn mắc câu, Tả Huyền lập tức buông tha cho “con cá nhỏ”.

Người đàn ông trung niên nghi ngờ hỏi: “Mấy cô cậu là ai?”

Tả Huyền khá là thuần thục móc ra khỏi túi một điếu thuốc đưa cho đối phương, híp mắt cười giả lả: “Tôi tới đây du lịch. Ngại quá, mới nãy đi ngang nhà ông thấy chó con đáng yêu nên không nhịn được tới sờ một chút.”

“Ồ, mọi người chính là đoàn du lịch mới tới sao, tôi biết rồi, trong thôn có từng nhắc tới.” Người đàn ông bừng hiểu ra, ông ta nhìn sang ba người Mộc Từ xong thì thái độ đổi thành nhiệt tình, dùng sức lau hai tay vào quần rồi mới nhận lấy điếu thuốc vắt lên lỗ tai, khách sáo một câu: “Tôi còn không biết xấu hổ như vậy.”

“Không có gì.” Tả Huyền thành khẩn bắt lấy tay ông, “Nhưng hình như tôi đã dọa nó sợ mất rồi, chẳng lẽ hôm qua lúc lên núi người bọn tôi dính phải cái gì không được sạch sẽ sao?”

Đầu óc ba người còn lại trong phút chốc trống rỗng, khϊếp sợ nhìn hắn.

Nào ngờ người đang ông càng trở nên thất thường, sắc mặt ông ta đột nhiên trở nên mất tự nhiên, quay sang đá con chó té nhào rồi cười tươi như nịnh bợ: “Nông thôn chúng tôi nuôi loại chó này chỉ để canh cửa, chúng nó không thông minh lắm, thấy người đi ngang qua là sủa loạn, các vị không cần nghĩ nhiều đâu, mà cậu không bị thương chứ?”

“Không có không có, chắc là không hợp nhau thôi.” Tả Huyền tiếc nuối lắc đầu, “À! Đúng rồi, có thể mượn chỗ rửa tay được không, tôi sờ chó xong là muốn rửa tay, nếu không thì thấy rất khó chịu.”

Người đàn ông trung niên rất niềm nở, tha thiết nói: “Tất nhiên là không thành vấn đề, chuyện nhỏ thôi mà, cũng đã trưa rồi, không thì mấy người cứ ở lại đây ăn bữa cơm trưa đi.”

Tả Huyền giả vờ giả vịt từ chối, rồi lại ngay lập tức đồng ý, ba người còn lại chỉ biết trợn mắt há miệng nhin hắn, không còn cách nào khác phải đi vào theo.

Thôn dân nhiệt tình kì lạ này chỉ phòng vệ sinh cho Tả Huyền rồi đi vào nhà bếp nói mấy câu, vợ ông liền nhanh chóng bưng một mâm cơm lớn đủ món đi ra, còn có thêm một bình nước và mấy cái chén.

Người đàn bà đó có làn da ngăm đen, trông xấp xỉ bốn mươi tuổi, mụ nắm chặt tạp dề nói: “Nhà cũng không có gì ngon, cơm chiên này mới ra lò còn nóng hổi đấy, cũng không biết mấy cô cậu có quen ăn hay không. Ông nhà cũng nói với tôi rồi, mọi người cứ xem như đây là nhà mình đi, thích ăn cái gì thì nói nhé.”

Mặt Lâm Hiểu Liên không được dày như ai kia: “Hai người không cần gấp rút như vậy đâu, thật ra chúng tôi chỉ ngồi một lát thôi, chờ bạn tôi rửa tay xong là đi ngay.”

Thế mà đối phương lại thấp thỏm: “Cô có ý gì thế, có phải là bọn tôi chiêu đãi không tốt ở chỗ nào hay không? Các vị đừng ngại, thôn chúng tôi có thể chăm sóc tùy theo các vị, không sao đâu, nhất định phải ở lại đây ăn cơm đấy.”

Không biết có phải do bị tâm lý ảnh hưởng hay không, rõ ràng đang là giữa trưa, vậy mà nụ cười xán lạn của hai vợ chồng kia lại làm cho mọi người không khỏi cảm thấy u ám một cách vô lý.

Cảm giác bị áp bức khiến Lâm Hiểu Liên vốn rất giỏi giao tiếp cũng không thể lên tiếng bật lại, đến khi Tả Huyền rửa tay xong trở lại mở một chủ đề mới và bắt đầu ba hoa khoác lác, bầu không khí sôi động mới dần quay trở lại.

Bữa cơm rất phong phú, gà mới gϊếŧ, thức ăn mới thu hoạch, đều là đồ tươi.

Nhưng mà Mộc Từ bỗng nghĩ tới một chuyện khá quan trọng, Tả Huyền bắt tay chủ nhà sau khi sờ chó, mà chủ nhà thì lại không rửa tay mà trực tiếp đi gϊếŧ gà.

Đũa của cậu ngoan ngoãn nghe lời tránh đi món gà kho được mang lên cuối cùng, trùng hợp là Tả Huyền cũng nghĩ giống như vậy.

Trên bàn cơm, Tả Huyền mượn chuyện con chó tiếp tục triển khai, hắn kể lại chuyện xe buýt gặp nạn một cách sống động, diễn giải hoàn mỹ hai từ mê tín, nhưng mà hai vợ chồng kia như thành người câm điếc, chỉ cười nói mấy câu như đường núi không dễ đi rồi thôi. Sau đó Tả Huyền nhanh nhảu chuyển sang hỏi mua đặc sản mang về, bà chủ liền bừng bừng hứng thú, đáng tiếc đã bị chồng bả cắt đứt ngay lập tức.

Tả Huyền không dây dưa tiếp nữa mà chỉ cúi đầu chơi điện thoại, Mộc Từ cứ cho rằng bữa cơm này sẽ tiếp tục trôi qua như vậy, nhưng Lâm Hiểu Liên lại ôm bụng đứng dậy lắp bắp: “Xin lỗi, bụng tôi đột nhiên không thoải mái, có thể phiền chị đưa tôi đi phòng vệ sinh được không?”

Người vợ nhìn sắc mặt của cô liền hiểu ngay, mụ nhanh chóng che cho cô đi, thân thể phát tướng của phụ nữ trung niên còn cố tình ngăn cản tầm mắt của mọi người.

Xem kìa, còn ai không hiểu tình hình chứ, Quý Chu Hoa và Mộc Từ trố mắt nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy phức tạp, trong tình huống này rồi mà còn vướng phải kì kinh nguyệt, thật sự là có hơi xui xẻo.

Đến khi Lâm Hiểu Liên và người vợ quay lại bàn ăn, mọi người đều đã ăn xong cả rồi, lão chủ nhà uống vài ly rượu xong thì sai vợ gói cơm chiên và trái cây lại để bọn họ mang về xem như là quà tặng.

Trước khi đi, Quý Chu Hoa được “ưu ái” mà sợ vắt hết óc ra nói vài lời xã giao: “Nói chứ, cầu xây bên ngoài thôn rất tốt, chỉ là đường hơi khó đi, khi nào đó sửa đường lại, quảng bá một chút thì nơi non xanh nước biếc này nhất định sẽ biến thành thánh địa du lịch luôn đó.”

Những lời này không biết đã đâm trúng quả mìn nào, sắc mặt của hai vợ chồng lập tức trầm xuống, bọn họ nhìn nhau một cái, người vợ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rồi nói: “Những chuyện này chúng tôi cũng không rành lắm.”

Nhận ra mình đã nói bậy, Quý Chu Hoa trở nên lúng túng, chỉ hận trên đất không có cái lỗ cho gã chui vào mà thôi.