Rõ ràng những người khác không nghĩ giống như Mộc Từ, không khí trên bàn ăn lại lần nữa bị đông cứng như vừa mới bị nhấn nút tạm dừng. Gã bật lửa không có mấy biểu cảm suốt toàn bộ hành trình phản ứng sớm nhất, hắn nhanh tay cướp mất vé xe của thanh niên đứng bên cạnh mình, việc làm của hắn giống như một cái công tắc điện, tất cả mọi người lập tức hành động theo, người không có vé định cướp của, người có vé thì nhanh tay cất vé của mình đi.
Cảnh tượng lâm vào sự hỗn loạn, cô gái có khuôn mặt như em bé ngồi cạnh Mộc Từ cũng hoảng sợ nhìn cậu rồi nhét tấm vé vào trong cái túi nhỏ của mình.
Trong khi đó, Tả Huyền – kẻ bày trò lại đang rất bình tĩnh ngồi một chỗ quan sát phản ứng của từng người một.
Nụ cười trong đôi mắt ấy đã biến mất từ lâu, hắn không bởi vì sự rối tung rối mù này mà vui sướиɠ, cũng không nhìn mọi người bằng thái độ ngạo mạn, chỉ đơn giản là lạnh lùng ghi chép lại biểu hiện của mỗi cá nhân.
Rồi hắn nghiêng đầu, bắt được ánh mắt kinh hãi của Mộc Từ thì chậm rãi nở nụ cười.
Dù có là mối tình đầu cũng không làm cho tim của Mộc Từ đập nhanh như vậy, sợ rằng cũng chỉ có thứ gần như gϊếŧ chết cậu ngày hôm qua mới có thể tạm thời sánh bằng.
Khi mớ lộn xộn kia sắp sửa leo thang, Hạ Hàm đã đứng lên làm chủ: “Dừng tay! Không có vé tàu cũng không sao hết!”
Gã Âu phục không có vé xe lập tức kích động, cũng đứng dậy gào lên, lúc này rồi không còn chú ý hình tượng gì nữa sất: “Mẹ nó đừng nhiều lời nữa, không sao, không quan trọng chứ gì, vậy nếu mày có gan thì đưa vé xe đây cho tao!”
Thanh niên bị người khác cướp mất vé thấy có người ra mặt bèn phụ họa: “Đúng vậy!”
Hạ Hàm trừng mắt với Tả Huyền một cái, vói tay vào túi của hắn rút ra một tấm vé đặt lên bàn xoay cùng với vé của mình rồi xoay nó về phía mọi người.
Vé tàu mới đặt xuống bàn đã bị giật lấy, chỉ là những người không có được vé cũng không còn gây sự nữa, thái độ của Hạ Hàm đã là giới hạn cuối cùng để tinh thần của tất cả tỉnh táo hơn một chút, bởi vì trông hắn thật sự không để tâm mấy.
Mà Tả Huyền chỉ vuốt phẳng những nếp nhăn trên áo rồi kéo dài giọng: “Thật là thô lỗ, đồ của tôi suýt bị kéo hỏng rồi.”
Cmn cái tên này thật sự có bệnh!
Những người kia cuối cùng cũng nhận ra là mình bị Tả Huyền đùa bỡn, mặc dù đều tự có phỏng đoán riêng của mình, nhưng ngay tại giờ phút này, trong đầu bọn họ đều không hẹn mà cùng hiện lên một suy nghĩ.
Gân xanh trên tránh Hạ Hàm giật run lên,
Sau một màn hỗn loạn, ai cũng đều đã kiệt sức, cô nhân viên đứng dậy lên tiếng, dường như cô ấy vô cùng để ý tới vẻ ngoài của mình, khi đối mặt với ánh mắt của mọi người còn vô thức sửa sang lại quần áo, ngược lại nói chuyện rất khéo léo: “Xin chào, tôi tên là Lâm Hiểu Liên. Tôi thấy rằng hiện tại chúng ta thật sự đã gặp phải tình cảnh mà khoa học cũng không giải thích được, nhưng bởi vì cách nói chuyện của anh Tả đây hơi lạc đề, nên có thể mời vị đã chủ động đưa vé của chính mình ra giải thích cho chúng tôi biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì được không? Các vị không có ý kiến gì chứ?”
Lâm Hiểu Liên phát biểu xong thì quan sát phản ứng của mọi người trước sau đó mới ngồi xuống, tất nhiên là không có ai phản đối, trải qua cuộc chiến tranh vé, thì dù cho ngày hôm qua phải dựa vào Tả Huyền mới tránh được một kiếp, đoàn du lịch cũng không tránh khỏi nảy sinh mâu thuẫn với người đàn ông này.
“Không thành vấn đề.” Hạ Hàm thở dài, “Chỉ là chuyện này có do tôi giải thích, thì sợ rằng các bạn cũng rất khó mà tiếp nhận được thôi.”
Gã bật lửa cầm tấm vé tàu, mặc kệ ánh mắt phẫn uất của những người xung quanh: “Nếu không tiếp nhận được thì hoặc là tối hôm qua đã chết rồi, hoặc là sẽ bỏ chạy như kẻ lúc nãy.”
Hạ Hàm kiềm chế cảm xúc tương đối tốt, bị sặc một tiếng chứ không biểu hiện gì thêm: “Các bạn có thể xem như chúng ta chính là hành khách do một chuyến xe lửa chọn trúng, loại vé của những người chơi cũ đều có thời hạn và cần tiếp tục lên tàu, nếu không sẽ bị xem là trốn soát vé. Ở mỗi ga tàu đều sẽ có những hành khách mới như mọi người đây, mục tiêu của chúng ta là dựa theo thông tin có trên vé để tiến hành soát vé, sau đó sống sót đến ngày chuyến tàu tiếp theo tới đón là được.”
“Nếu không lên tàu thì sẽ như thế nào?” Hành động của gã bật lửa dừng lại.
“Từ trước tới sợ chỉ có người sợ lỡ mất chuyến tàu.” Trông Tả Huyền vẫn cứ như là đi nghỉ dưỡng, hắn treo nụ cười lười biếng trên mặt: “Thường thấy hành khách đuổi theo tàu chạy, anh có từng thấy tàu đuổi theo khách chưa? Quá giờ lên tàu, hành khách không lên xe thì không còn ý nghĩa gì nữa?
“Tình hình chỗ chúng tôi mọi người đã biết ít nhiều rồi, vậy sẵn tiện nói chuyện của mọi người đi?” Hạ Hàm quét mắt một vòng, “Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chết mười người.” Mặt em bé ôm lấy mặt mình, bả vai cô run rẩy, dường như cô bé đang nghĩ tới chuyện gì vô cùng kinh khủng, giọng cô run rẩy, “Ngày hôm qua sau khi bọn em lên xe, sương mù bắt đầu giăng đầy trên núi, sau đó xe liền bất động. Tài xế và một người khác đi xuống kiểm tra xong thì mất tích luôn, sau đó bọn em nghe thấy trên nóc xe có tiếng động lớn, xuống xe mới phát hiện bọn họ bị treo ở trên cây, xảy ra thêm vài chuyện nữa thì chỉ còn lại bọn em thôi.”
“Không phải mười người.” Tả Huyền tỏ ra rất bình tĩnh, “Trên xe có danh sách hành khách, mặc dù tôi không nhìn kĩ, nhưng số thứ tự tới mười lăm đã ngưng. Lúc ấy trong xe có tới mười chín người, cộng thêm tài xế là hai mươi, xét thấy kiểu chết giống nhau, thì tài xế và bốn hành khách khác sợ rằng đều đến để tìm kẻ chết thay.”
Biết mình và quỷ ngồi trên cùng một chiếc xe, thậm chí có thể cùng chạy thoát thân, ngoại trừ Mộc Từ thì tám người mới mặt đều lập tức biến sắc, gã bật lửa trông hung dữ thế kia mà mặt mũi cũng trắng bệnh ra.
Hạ Hàm nhíu mày: “Năm? Vậy tổng cộng cũng chỉ có mười tám người, quái lạ, sao lại có nhiều người như vậy?”
Mặt em bé ngẩn ra, tiếng khóc vừa dứt cô cũng nấc cụt một cái: “Nhiều người… Thì sao ạ?”
“Càng nhiều người có nghĩa là ga lần này càng phức tạp, cần nhiều thành viên góp sức.” Vẻ mặt Ôn Như Thủy nặng nề, “Nếu thật sự là như vậy, thì ngày hôm qua đã chết quá nhiều người rồi.”
“Nhưng nếu như tất cả những gì anh ta nói là thật, thì không phải chỉ cần đợi đến thời điểm đã được ghi trên vé rồi lên tàu thôi là được sao?” Người thanh niên trong cặp tình nhân hỏi, “Còn cần chúng ta điều tra cái gì nữa? Chẳng lẽ không phải đi vào thôn rồi là hết ư?”
Ôn Như Thủy lạnh lùng đáp lời, “Bây giờ mới là lúc bắt đầu.”
Gã Âu phục liếc nhìn vé xe: “Chúng ta đã soát vé rồi mà, không thể rời đi rồi lại trở về nữa à?”
“Khi anh bỏ đi được nửa đường, tàu lửa sẽ tự động xem vé của anh là vé đã mất hiệu lực sử dụng.” Mặt Ôn Như Thủy vô cảm, “Nếu như anh muốn thử, bây giờ còn có thể đuổi theo, nói không chừng vẫn còn kịp trở thành bạn đồng hành với vị kia đấy.”
Gã Âu phục khẽ cắn răng: “Tôi còn có hai câu hỏi, vì sao điện thoại của Tả Huyền lại có tín hiệu, của chúng tôi thì không? Sau khi lên xe chúng ta còn cơ hội về nhà không?”
“Không có, hoặc nên nói, chúng ta không có cách nào tìm đường trở về được hết.” Ôn Như Thủy lời ít ý nhiều, “Về điện thoại, các anh còn chưa được lên tàu, đây có thể coi như “thời gian thử việc”, sau khi lên tàu rồi thì sẽ bắt được tín hiệu thôi.”
Lần này không ai lên tiếng nữa.
Hạ Hàm đợi một lúc thấy không còn ai muốn hỏi gì, lúc này mới tiếp lời, “Mọi người không có vấn đề gì nữa thì về phòng nghỉ ngơi trước đi, bận rộn một đêm rồi, khôi phục tinh thần trước rồi nói sau.”
Lâm Hiểu Liên lại đứng dậy, mặc dù sắc mặt cô tái nhợt nhưng vẫn rất tỉnh táo suy nghĩ: “Xin mọi người chờ một chút, tôi đề nghị chúng ta nên chia thành từng nhóm nhỏ để hoạt động, bốn vị tiền bối này có thể nhận mấy người mới bọn tôi không? Có người dẫn dắt, chúng tôi còn có thể giúp đỡ chút ít, đến lúc tìm được manh mối gì cũng không đến nổi chẳng biết tìm ai.”
“Xin lỗi nha, tôi sửa lại một chút, không phải bốn, mà là ba.” Tả Huyền chỉ về phía Mộc Từ, nét mặt hắn vẫn giữ nguyên vui vẻ cùng dịu dàng như lúc ban đầu, “Mặc dù người mới này vừa an tĩnh lại đáng tin, chẳng những một mình thoát khỏi đuổi gϊếŧ của thứ kia ngày hôm qua, mà mới vừa rồi cậu ấy còn không thèm tham chiến tranh vé tàu, thật khả nghi tới mức khiến người ta nghi ngờ cậu ấy có phải là nội ứng của đám quỷ cài vào chúng ta hay không, nhưng cậu ấy là người mới trăm phần trăm.”
Những lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người ngay lập tức chuyển sang Mộc Từ, mặt em bé ngồi cạnh cậu cũng vô thức siết chặt cái ghế nhựa.
Mộc Từ đột nhiên biến thành đối tượng bị công kịch, cậu thấy hơi bực mình nhưng chỉ lúng túng giải thích: “Lúc nãy tôi đi tắm, vé tàu vẫn còn nằm trong túi quần nên mới không nóng ruột thôi.”
“Hóa ra là vậy à.” Tả Huyền bừng tỉnh hiểu ra, “Là tôi hiểu lầm nhỉ, tôi còn tưởng cậu không để ý chuyện có thể lên xe hay không đấy.”
Mọi người: “…”
Hắn chính là cố tình.
Dù Mộc Từ không nhạy bén cho lắm, nhưng cậu vẫn nhận ra mình đang đứng trước mũi nhọn, một chút tức giận sôi trào rồi lại rất nhanh được đè nén xuống.
Lúc đưa điện thoại di động ra cũng vậy, mập mờ chuyện vé tàu cũng là do hắn, bao gồm cả lúc này hắn mượn lời nhầm lẫn của Lâm Tiểu Liên để gây khó dễ cậu.
Người này, không hề giống với Hạ Hàm và Ôn Như Thủy.
Lâm Hiểu Liên biết mình nói sai liền trở nên bối rối, “Vậy à, xin… Xin lỗi, vậy phiền ba người được không?”
“Đừng nhát gan như vậy, tự tin lên một chút.” Tả Huyền vỗ tay, “Mười hai cũng là một con số đẹp, đều chia hết cho 3 và 4, khó trách chúa Jesus lại bị đóng lên thập tự giá, cô xem, bởi vì ông ta vốn chỉ là người thừa, may mà tên kia chạy mất rồi. Chỉ là, mấy người muốn chia kiểu gì, cô Lâm có ý kiến gì không?”
Lâm Hiểu Liên nói: “Để cho công bằng, chín người bọn tôi sẽ viết tên lên mảnh giấy, sau đó xào lên rồi để ba người chọn ra, thế nào?”
“Được thôi.” Hạ Hàm vươn tay bịt miệng Tả Huyền dang định lên tiếng, gật đầu nói, “Tôi đồng ý.”
Ôn Như Thủy nhún vai, “Tôi cũng không phản đối.”
Trải qua một đêm thoát chết trong đường tơ kẽ tóc sau đó đối mặt và hiểu rõ hiện thực, tất cả mọi người đều bắt đầu tỏ ra phối hợp.